
và bộ dạng Thanh Vũ không chút thay đổi nhưng đã không còn là tiểu nha đầu không hiểu gì ngày trước nữa.
Rất nhiều chuyện Sí Hoàng không nói, nàng cũng tự hiểu ra được một chút, ví dụ như rốt cuộc nàng là ai.
Trong hai mươi năm, Tòng Tố đến thăm bọn họ hai lần, Đỗ Tuyền cũng đã tới bảy tám lần, thời gian còn lại rất là yên tĩnh.
Sí Hoàng không thích huyên náo, nơi núi sâu rừng thẳm này rất thích hợp với hắn, Thanh Vũ cũng đã quen ở bên Sí Hoàng, nơi này và núi tuyết Tây Lĩnh kì thực không khác nhau là bao, nàng cũng cảm thấy không rời núi cũng chẳng sao, thế giới phồn hoa bên ngoài không liên quan gì với nàng, nơi nào có Sí Hoàng nơi đó chính là nhà của nàng.
Về phần lúc trước vì sao Phong Hi lại tạo ra Thanh Vũ, sợ rằng cũng chỉ có một mình Phong Hi biết đáp án.
Để Dung Tử Du lại, Vân Nhai coi như hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đợi Bạch Nham tu thành chính quả phi thăng lên Cửu Trọng Thiên đánh thức Du Dao, nỗi băn khoăn của hắn cũng được hóa giải.
Bạch Doanh Chi không thể bỏ bê công việc ở Đông Hải và Bột Hải, bất đắc dĩ không thể ở lại với Dung Tử Du, chỉ đành yếu ớt về Đông Hải, mười năm sau mới có cơ hội chuồn ra tới thăm hắn một lần.
Khi Vân Nhai đến Dung gia báo tin cho nhị lão Dung gia thì gặp Tòng Tố, nói cho hắn Dung Tử Du ở núi Thiên Ngu, sau đó Tòng Tố gần như năm nào cũng lên núi Thiên Ngu một chuyến, thứ nhất là bái phỏng cố nhân, quan trọng hơn là giảng Phật pháp cho Dung Tử Du, sợ Sí Hoàng không cẩn thận dạy Dung Tử Du thành ma.
Mười mấy năm đầu Dung Tử Du mới vào núi Thiên Ngu vẫn về nhà vài lần, đến khi nhị lão Dung gia lần lượt quy tiên thì không trở về nữa.
Sau này khi có được đạo hạnh nhất định, thường một lần bế quan là năm sáu mươi năm liền.
Càng tu luyện hắn càng hiểu ra mình rốt cuộc là ai, càng nóng vội đưa nguyên thần trở về, cũng càng lo lắng Ly Du Dao ở Tây Thiên ra sao rồi.
Hắn muốn từ người phàm tu thành thượng tiên quả thật là gánh nặng đường xa.
Nhưng Sí Hoàng dạy hắn một biện pháp đầu cơ trục lợi, hắn chỉ cần tu luyện đúng phương pháp, có thể làm cho nguyên thần rời khỏi thân thể này tiến vào thân thể vốn có của Bạch Nham là có thể tìm về trí nhớ lúc trước, khôi phục một chút pháp lực.
Đến lúc đó lập tức lên Tây Thiên tìm Du Dao, để ý tới ý chỉ của Ngọc đế nhiều như vậy làm gì! Chương CUỐI: Đất trời rộng lớnLần cuối cùng Dung Tử Du bế quan ở núi Thiên Ngu kéo dài suốt bảy mươi tám năm, Thanh Vũ và Sí Hoàng từng hoài nghi có phải hắn đã chết đói ở xó xỉnh nào trong sơn động rồi không, chờ hắn xuất quan Thanh Vũ cảm thấy mình sắp mọc nấm.
Sí Hoàng nói:”Kệ hắn đi, lúc này sợ rằng không tu được nguyên thần rời khỏi thân thể hắn sẽ không chịu ra đâu.
”Thanh Vũ thở dài:”Không phải huynh nói chuyện gì cũng phải từ từ không được nóng vội sao? Hắn là thân thể phàm thai không thể so với trước kia, cho dù thiên tư cao, căn cốt tốt, cũng phải năm sáu trăm năm mới tu được thành tiên.
Hắn tự ép mình như vậy sợ là không tốt.
”Sí Hoàng nhìn Thanh Vũ cười cười, ôn hòa hiếm thấy:”Hắn ở núi Thiên Ngu càng lâu, Ly Du Dao phải ở Tây Thiên càng lâu, trong lòng hắn sốt ruột cũng bình thường.
Tuy rằng hắn là Dung Tử Du không phải Bạch Nham, dù đã biết chuyện quá khứ cũng vẫn không thể nhớ lại, nhưng trí nhớ này đối với hắn không đơn giản chỉ là một câu chuyện cũ.
Nguyên thần của hắn là Bạch Nham, tình cảm đã ăn sâu vào máu thịt này không thể hoàn toàn quên đi được.
”Thanh Vũ câu hiểu câu không gật đầu, nói:”Ý huynh là dù cho hắn là Bạch Nham hay là Dung Tử Du, hắn vẫn yêu chưởng quầy Ly?”Sí Hoàng gật đầu, nhìn Thanh Vũ đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt.
Thanh Vũ có một phần linh hồn của Phong Hi, vậy người trong lòng nàng là ai? Có lẽ hắn không nên nghĩ nhiều, lâu như vậy rồi Thanh Vũ chưa từng rời xa hắn trong phạm vi năm mươi trượng, cho dù nàng có phải phân thân của Phong Hi hay không, nàng chính là Thanh Vũ mà không phải Phong Hi, tội gì phải vì chuyện từ ngàn năm trước mà phiền não không ngớt? Nay như vậy cũng rất tốt, nếu có một ngày nàng bỗng nhiên hiểu ra rốt cuộc trong lòng mình yêu ai, hắn dù không nỡ để nàng rời đi nhưng vẫn sẽ thành toàn cho nàng.
Dù sao nàng không phải Phong Hi.
Có khi Sí Hoàng cũng sẽ suy nghĩ rốt cuộc cảm giác của mình đối với Thanh Vũ là gì, nhiều năm như vậy đã sớm lẫn lộn không rõ.
Có lẽ hắn đang chờ tình cảm của Thanh Vũ, có lẽ hắn không biết đã vứt bỏ chân tình của mình đi đâu, lại có lẽ bọn họ đều đang đợi thời gian cho bọn họ đáp án, chờ một cơ hội nở hoa kết quả, may mà bọn họ còn nhiều thời gian.
Đang lúc Thanh Vũ và Sí Hoàng sắp quên mất trong núi còn có một người tên Dung Tử Du thì hắn lại xuất quan.
Vẻ ngoài của Thanh Vũ và Sí Hoàng không già không thay đổi là vì họ không phải người phàm.
Mà Dung Tử Du hai ba mươi năm đầu theo tuổi tác tăng lên cũng dần dần già đi, sau này nhờ đạo hạnh dần trở nên cao thâm mà có thể duy trì dung mạo không thay đổi.
Lúc này xuất quan, hắn lại khôi phục bộ dáng hai mươi tuổi, làm cho mắt Thanh Vũ sáng ngời, mở miệng liền gọi hắn là “Bạch Nham”.
Dung Tử Du xấu hổ cười cười, gần ba