Old school Easter eggs.
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Toái Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326235

Bình chọn: 7.00/10/623 lượt.

phiếm hai câu với Bạch Nham, nghe Bạch Nham khéo léo thêu dệt bịa đặt sao? Tuy Thành Đàm nói là vì gặp Bạch Nham mà đến, nhưng hỏi tới hỏi lui đều xoay quanh “Ly công tử” Bạch Nham tạo ra, vấn đề của hắn dường như quá đơn giản, rất dễ trả lời.

Câu “Tò mò thôi” của Thành Đàm rốt cuộc là có ý gì? Bạch Nham nhìn bóng dáng đơn bạc phía sau sa mạn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, phần bất an càng tăng thêm.

Không hiểu sao thân hình Thành Đàm bỗng nhiên lắc lư, vươn tay đỡ lấy bệ cửa sổ mới đứng vững.

“Thành đại nhân?” Bạch Nham lo lắng hỏi một tiếng.

Thành Đàm thật sự giống như lời đồn đãi, yếu đuối nhiều bệnh đến mức này, mới nói được mấy đã đứng không nổi sao?Thành Đàm khẽ cười một tiếng, nói:“Thật có lỗi thật có lỗi, cơ thể ta xưa nay không được tốt, đã làm cho Ly công tử lo lắng rồi.

Ta nghĩ hôm nay không thể tiếp đón Ly công tử nữa.

Ngày khác, đợi ta khá hơn sẽ đến cửa bái phỏng vậy.

”Mới nói mấy câu đã muốn đuổi Bạch Nham đi chạy lấy người sao, thế này lại càng khiến Bạch Nham khó hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:“Thành đại nhân tĩnh dưỡng, Ly mỗ cáo từ .

” Bạch Nham cung kính khom người, rời khỏi phòng.

Đi khi và khi đến giống nhau, trong lòng Bạch Nham nặng nề, thậm chí còn có thêm khó hiểu, rốt cuộc Thành Đàm có ý đồ gì? Rốt cuộc hắn là loại người nào?Chờ Bạch Nham đi xa, Thành Đàm ngồi vào trước cây đàn, nhẹ nâng tay gảy đàn, không còn là những âm điệu rời rạc, mà là một đoạn khúc, một đoạn cổ khúc thất lạc đã lâu, kèm với tiếng đàn Thành Đàm còn thì thào một tiếng:“Du Dao ……”Đôt nhiên Thành Đàm thất thần, ngón tay không cẩn thận sử dụng quá nhiều sức, nội kình bất giác phóng ra.

“Ting……” Một tiếng, tiếng đàn đứt đoạn, trong nháy mắt sợi dây đàn bị ngón tay Thành Đàm đốt thành bụi,“Ai, lại hỏng mất một cây đàn tốt……” Chương 21: Khoác da hồ lyNếu Bạch Nham bên này bị Thành Đàm không biết từ đâu chui ra khiến cho mờ mịt như rơi vào trong sương mù, thì chưởng quầy Ly bên kia chợt lóe qua lột da hồ ly ngàn năm ngoài cốc kia, đi theo Tòng Tố, Thanh Vũ vào Phong Đô.

Phong Đô mây mù mênh mông trăm ngàn năm không thay đổi, đường nhỏ ngõ hẻm trăm ngàn năm không thay đổi, nhà hỏng ngói vỡ trăm ngàn năm không thay đổi, yêu quỷ hỗn tạp trăm ngàn năm không thay đổi.

Đã bao lâu rồi Chưởng quầy Ly không đặt chân đến Phong Đô, nàng sớm đã không tính rõ, nhưng mỗi một con phố, mỗi một căn nhà ở nơi đây vẫn không khác gì so với khi nàng rời đi.

Ở nơi này thời gian giống nhau ngừng lại, ngày đêm chẳng phân biệt được.

Ở đây lâu, người sẽ biến thành quỷ, tiên sẽ biến thành yêu, thần sẽ biến thành ma, mà yêu ma quỷ quái sẽ càng trở nên yêu ma quỷ quái hơn.

Tóm lại, Phong Đô cũng không phải chỗ tốt đẹp gì cho cam.

Chưởng quầy Ly đi dọc theo phố nhỏ ngõ nhỏ rẽ đông rẽ tây đi vào một gian hàng rất nhỏ.

Nếu là người mới đến Phong Đô căn bản sẽ không tìm nổi cửa hàng này, cũng sẽ không biết cửa hàng này vẫn còn mở cửa buôn bán, lại càng không biết rốt cuộc cửa hàng này bán cái gì.

Ánh lửa trong cửa hàng nhỏ vẫn còn sáng ngời, nhưng trong cửa hàng lại không có người.

Trong đại đường nho nhỏ đặt hai cái bàn gỗ, ghế dựa đã hỏng, ngăn tủ, tủ quầy bên trong dường như bị đập rất nhiều lần, không mất một góc thì cũng có lỗ thủng, rõ ràng là lâu năm không được sửa sang.

Bỗng nhiên từ quầy chui ra một người phụ nữ trung niên hơi còng, tóc rối tung, mặt vàng như nến, quần áo cũ trên người mặc dù không có dấu vết may vá lại nhưng hình như đã vài năm không được giặt, bẩn bẩn, hôi hám không nhìn ra màu sắc ban đầu.

“Ta nói , không bán rượu, ngươi đến bao nhiêu lần cũng thế thôi, đi đi đi đi!” Người đàn bà kia ngửi thấy mùi hồ ly, không thèm liếc chưởng quầy Ly một cái đã đuổi nàng đi.

Chưởng quầy Ly cởi da hồ trên người xuống vắt lên cánh tay, mỉm cười nói:“Lục cô nương, bà còn nhớ ta không?”Người đàn bà trung niên lại bị chưởng quầy Ly gọi là “Cô nương”, quả thật không hợp với hình tượng.

Người đàn bà giương mắt cẩn thận nhìn chưởng quầy Ly, chợt cười nói:“Thì ra là nha đầu ngươi, làm sao vậy? Mấy năm nay sống không tốt à, sao vào Phong Đô còn phải khoác da hồ ly, ngươi đắc tội với ai mà phải né tránh như vậy?”“Lục cô nương quả nhiên còn nhớ rõ ta.

” Chưởng quầy Ly mỉm cười, nụ cười vô cùng đơn thuần dịu dàng.

Nụ cười như vậy Bạch Nham chưa được thấy bao giờ, nếu Bạch Nham ở đây lúc này chắc chắn nhìn đến ngây người,“Nhiều năm vậy, ta sợ bà thực sự quên mất ta.

”Lục cô nương cười lấy một bầu rượu từ tủ bát đi đến trước mặt chưởng quầy Ly, nói:“Ngồi đi ngồi đi.

Quả thật đã nhiều năm rồi, bao lâu rồi nhỉ? Bảy trăm năm? Tám trăm năm?”Chưởng quầy Ly lắc đầu, nàng cũng không rõ nữa.

“Tuy đã lâu, nhưng trí nhớ về ngươi vẫn còn đó, huống hồ nha đầu ngươi lúc trước mặt dày mày dạn nhất quyết không đi, nhiều năm như vậy quả thật rất hiếm ai dám ở trong quán của ta khóc lóc om sòm như thế.

” Lục cô nương nhớ tới chuyện cũ, cười rộ lên.

“Ha ha, lúc trước ta thật đúng là có mắt như mù, lại dám càn quấy với bà, sau này ngẫm lại mà sợ.

Nếu lúc đó mà một chưởng đập chết ta thì làm sao.

” Chưởng quầy Ly cười