
phải thế không?!”Bạch Nham cau mày, không dám trả lời.
“Ha ha ha ha, ta trời sinh tính đa nghi? Ta không tin ngươi?” Chưởng quầy Ly bỗng nhiên cười ha hả,“Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào đây?!!” Chương 22: Tội nhân âm tiTrong sơn cốc, Bạch Nham và chưởng quầy Ly giằng co.
Trong mắt chưởng quầy Ly chứa đầy phẫn nộ, Bạch Nham chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài lại không thể giải thích.
Bạch Nham quả thật đã lừa chưởng quầy Ly rất nhiều rất nhiều rất nhiều chuyện, không riêng gì chuyện hắn thông qua đèn Lưu Ly ở tháp Linh Lung xem quá khứ của chưởng quầy Ly, còn có hải thần Bột Hải Thương Long Doanh Chi, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa.
Trước đây là không thể nói, sau này là không biết nói thế nào, giờ có nói ra thì chưởng quầy Ly hơn phân nửa sẽ không tin.
Từ ba trăm năm trước, Bạch Nham đã biết chưởng quầy Ly là cái gì, chính vì biết mới có thể phong ấn nàng giam cầm nàng ở bên mình.
Lúc mới gặp, chưởng quầy Ly vì trốn Thiên Khê và Vân Nhai hoảng hốt chạy bừa không ngờ lại đi nhầm vào sâu trong núi tuyết, vô ý tìm được nước suối thiên linh, đó đúng là linh nguyên của Đỗ Tuyền, suýt chút nữa đã bị chưởng quầy Ly uống vào bụng để chữa thương, may mà Bạch Nham đang ở gần đó bảo vệ Đỗ Tuyền chờ hắn tu hành viên mãn hóa thành hình người, đương nhiên sẽ không để chưởng quầy Ly uống mất linh nguyên hủy diệt trăm ngàn năm tu luyện của Đỗ Tuyền.
Lúc ấy chưởng quầy Ly vì trốn khỏi núi Ngũ Hành mà bị thương, sao địch nổi Bạch Nham, vì thế bị Bạch Nham dùng kiếm Cự Khuyết đâm bị thương bất đắc dĩ bỏ chạy, nhưng không thể rời khỏi núi tuyết.
Chưởng quầy Ly ẩn thân trong một khe núi, thu liễm hơi thở gần như tiến vào trạng thái gần chết, nhưng Thiên Khê vẫn tìm đến được.
Nàng vốn đã không còn đường trốn, vô lực phản kháng, đang lúc tuyệt vọng, không ngờ Bạch Nham biết Thiên Khê tới bắt nàng lại vẫn ra tay cứu nàng, giúp nàng lừa Thiên Khê đi.
Bạch Nham luôn thích xen vào việc của người khác, trăm ngàn năm không sửa được cái tật xấu đó.
Hắn cứu chưởng quầy Ly lại nhốt nàng ở trong khe núi, nàng bị trọng thương cũng không thể rời đi.
Bạch Nham đối nghịch với Thiên Khê, chỉ vì Thiên Khê là ma, còn châm ngôn của hắn là “Vì đạo”.
Sau khi cứu chưởng quầy Ly hắn cũng đến tháp Linh Lung Phong Đô, thông qua đèn Lưu Ly xem quá khứ của chưởng quầy Ly.
Nguyên nhân quan trọng hơn là Bạch Nham sau khi biết được nguyên hình của chưởng quầy Ly rồi thì không thể giết nàng, chỉ có cách phong ấn.
Bạch Nham còn nhớ rõ ngày đó hắn từ Phong Đô trở về, nhìn chưởng quầy Ly nằm trên tuyết trắng thật dày, cánh chim màu vàng phát ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt.
Giây phút đó hắn dường như thấy được chính hắn, trong lòng cũng trào dâng sự thương tiếc đối với nàng.
Nàng chẳng qua là muốn yêu mà không biết yêu, trong mê man vô tận đi nhầm vào núi Ngũ Hành, bị Ma tinh Hậu Khanh dẫn độ thành ma; Hắn chẳng qua là muốn yêu mà yêu quá sâu, điên cuồng lại làm chuyện nghịch thiên mệnh, không tuân thiên đạo, cuối cùng phải tự hủy diệt, tự làm mình tổn thương, biến mất khỏi trời đất này.
Bọn họ đã sai ở đâu?!Chưởng quầy Ly và hắn vốn đều không hiểu thế nào là tình, vô dục vô niệm vô tham vô si, vì muốn hiểu lòng người mà lại tu ra nghiệp chướng, đây là đạo lý gì?!Đúng là vì đã nhìn thấy quá khứ của chưởng quầy Ly, quá khứ nàng muốn vứt bỏ, cho nên Bạch Nham mới biết, biết nàng lẳng lặng tựa vào dưới tàng cây nhìn chiều tà, ngơ ngác ngồi trên cầu nhìn dòng nước là lúc trong lòng nàng trống rỗng thất thần.
Hắn hiểu có những ký ức mặc dù ngắn nhưng sẽ tồn tại vĩnh viễn, lỗ hổng trong lòng dường như vĩnh viễn không thể lấp đầy; Hắn biết vì sao nàng cố ý không thay đổi dung mạo, cố ý mở cửa hàng quan tài, cũng giống như hắn vẫn luôn bảo vệ một người, mấy trăm năm không muốn buông tay, không muốn rời đi.
Hắn biết nàng không muốn nhắc tới những chuyện này thậm chí không muốn nhớ lại, bởi vì những đắng cay chua xót này đều không thể nói nên lời, cũng chẳng cầu mong xa vời có người có thể thấu hiểu.
Con người chẳng phải có câu “Đều là khách lưu lạc phương trời, Gặp gỡ nhau hà tất đã từng quen.
” [1'> sao, chẳng lẽ bọn họ dựa vào nhau ba trăm năm vẫn không thể tin tưởng nhau sao? Bí mật này vì sao lại trở thành khúc mắc giữa bọn họ? Vì sao lại khiến nàng nghi ngờ, làm cho nàng thẹn quá thành giận? Chẳng lẽ ba trăm năm vẫn là quá ngắn?Hoặc là chưởng quầy Ly không nói sai, là lỗi của Bạch Nham, là hắn dấu quá nhiều bí mật không thể cho ai biết, mới khiến nàng không thể tin hắn!Vẻ mặt Bạch Nham rất phức tạp, bất đắc dĩ có, mất mát có, phiền muộn có, hối hận có, đau lòng cũng có.
Đối mặt với chất vấn của chưởng quầy Ly đột nhiên hắn không nói được gì.
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham im lặng không nói, trong lòng càng tức, không chỉ tức giận hắn lén tra xét nàng, còn tức giận hắn lừa nàng quá nhiều.
Bạch Nham vốn không phải là người, lại càng không là bán tiên! Tháp Linh Lung, đèn Lưu Ly, trong vô sinh hỏa kia không có Bạch Nham, không có hắn! Chúng sinh tam giới, sinh tử luân hồi, tất cả đều hiện lên trong vô sinh hỏa trong đèn L