80s toys - Atari. I still have
Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tác giả: Toán Miêu Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327725

Bình chọn: 10.00/10/772 lượt.

cũ! Cậu sẽ chất vấn cô ấy tại sao không nói sớm, phải chờ đến lúc cậu luân hãm vào mới nói? Cho nên dù cô ấy có nói hay không đều có tội. Vậy dứt khoát không nói, ôm một tia may mắn là hai người chỉ đang đùa chơi. Người chỉ là người chứ không phải thần, có thể đoán trước tương lai. Hạ Mộng Lộ sợ cậu tổn thương mới không nói, bị bỏ dù sao cũng hơn bị lừa gạt, đúng không?”

Kỷ Lăng Phong hừ lạnh, “Cậu bé? Đừng làm như cô lớn hơn tôi nhiều lắm!”

Lam Băng cười nói, “Tôi và Thái Bảo Nhi bằng tuổi!”

“Không ngờ tôi lại có duyên với mấy bà cô già dữ!” Kỷ Lăng Phong tức giận đạp bản vẽ một cái.

Đáng chết, tất cả đều gạt anh! Giờ không thể tin ai được nữa! Ngay cả Hạ Mộng Lộ cũng gạt anh!

Lam Băng đen mặt nói, “ Lúc nói chuyện chú ý hình tượng một chút! Cậu xem đám Lạc Vân Hải ai không chững chạc hơn cậu? Biết cái gì là vui giận không lộ không?”

Kỷ Lăng Phong móc thuốc lá ra hút, tự giễu nói, “Biết! Tôi là một thanh niên ngây thơ! Không đúng, trong mắt mấy người, tôi nhiều nhất chỉ là một thiếu niên……”

Lam Băng không đợi Kỷ Lăng Phong nói hết đã cắt ngang, “Theo tôi, Bảo Nhi đã yêu cậu rồi! Nghĩ lại xem, cậu ấy tuổi không nhỏ, vẫn chịu lăn lên giường với cậu trong khi cậu ấy không phải là người tùy tiện, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vả lại gia giáo nghiêm khắc. Hay phải nói là cậu ấy không khống chế được trái tim mình mà bị cậu mê hoặc!”

“Cô ấy đang lợi dụng tôi!” Người ta là con nhà giàu, há có thể thích một thanh niên hai bàn tay trắng như anh? Không trách được vừa vung tay đã ra một triệu. Anh chính là thằng ngu!

Lam Băng vỗ vỗ vai Kỷ Lăng Phong bật cười, “Lợi dụng cậu? Kỷ Lăng Phong, cậu tự đề cao chính mình quá! Biết tổng tài sản của tập đoàn Thái Thị là bao nhiêu không? Hàng tỉ đó! Cậu ấy lại là con gái một, tương lai sẽ là chủ tịch của Thái Thị, cậu nói cậu có gì để người ta lợi dụng?” Quả nhiên, từ trước giờ luôn là người trong cuộc mơ hồ người ngoài cuộc nhìn rõ.

Kỷ Lăng Phong vứt tàn thuốc xuống, trừng phía Lam Băng, “Cô có ý gì? Sẽ không phải khuyên tôi đi làm trai bao chứ?”

“Tôi không có ý khuyên cậu gì hết! Vì cậu không hợp với Bảo Nhi! Bảo Nhi lớn hơn cậu đến bảy tuổi, mọi người đều biết hai người không thể nào. Dù ở bên nhau, cậu cũng không thể yêu cậu ấy tới cuối cùng vì khi cậu tráng niên thì cậu ấy đã bắt đầu già. Giờ quả thật Bảo Nhi rất đẹp, nhưng rồi cũng có ngày cậu ấy già đi! Nên tôi mong cậu ấy tìm được một người đàn ông thành thục, hợp với cậu ấy hơn!”

Kỷ Lăng Phong không nói thêm gì nữa.

Chênh lệch bảy tuổi thật là chuyện đáng cười. Đáng thương tấm thân xử nam của anh, không ngờ đã trao cho một bà cô già! Mẹ nó chuyện gì vậy chứ?

Lam Băng tiếp tục nói, “Cậu là người đàn ông tốt, tối thiểu không bị mớ tài sản sau lưng Bảo Nhi mê hoặc, đổi lại là người khác hẳn đã vui đến điên rồi! Kỷ Lăng Phong tôi rất khâm phục cậu!”

“Tránh ra!” Anh thà rằng Thái Bảo Nhi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường còn hơn. Anh không phải không nuôi nổi cô. Giờ thì không riêng vấn đề tuổi tác, còn là hoàn cảnh quá chênh lệch. Thôi, cứ vậy đi, anh cầu chúc cô tìm được một người đàn ông tốt, người đàn ông tốt……. Đáng chết, người ta tìm đàn ông có liên quan gì tới mày đâu?

Nói không chừng người ta còn thích tìm một người lêu lỏng ấy chứ!

Hai ngày sau. Côn ty Lam Đồ.

Thái Bảo Nhi ngồi trong phòng giám đốc, công việc chất thành đống, bận tối mặt tối mày, nhưng vẫn nở nụ cười nhanh chóng xử lý, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không biết Hạ Mộng Lộ lại làm gì? Chắc hẳn có liên quan đến việc giành con!

Hạ Mộng Lộ thật không biết lấy lòng mẹ chồng. Thật ra Trình Thất là một người tương đối hiền lành, dĩ nhiên là hiền với những người hợp với bà. Hơn nữa, đừng tưởng người càng già càng hiểu chuyện, đôi khi đối đãi với một người già, sẽ phải giống như với một đứa bé mới được.

Trình Thất thích cô, đó là vì cô chưa từng coi bà là một người già.

Dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, còn bao nhiêu năm nữa đâu, nên nhường nhịn một chút! Cộng thêm bà đã từng vì nhà họ Lạc mà chịu rất nhiều khổ cực. Hạ Mộng Lộ phải học cách nhượng bộ, nếu không, cả đời đừng mơ tưởng được sống hòa bình.

Thái Bảo Nhi bận rộn cả ngày, lê tấm thân mệt mỏi về nhà trọ, vừa tới cửa đã thấy một người đang đứng, cao cỡ một mét tám lăm trở lên, ăn mặc trẻ trung, vẻ ngoài tuấn tú, được xem là hình mẫu lý tưởng của mấy nữ sinh mới lớn. Cô ôm tài liệu bước tới, “Có chuyện gì sao?”

Kỷ Lăng Phong xoay người lại, thái độ không hề vui đùa như trước đây, “Tôi……. Tôi tới lấy tranh của tôi!”

Thái Bảo Nhi cười nói, “Chẳng lẽ tôi trộm tới?”

“Tôi sẽ trả tiền lại! Cái này tôi vừa vẽ hôm qua, coi như trao đổi!”

“Tại sao? Bởi vì trong tranh kia cậu vẽ người cậu thích, chứ không phải tôi đúng không?”

Một lúc sau Kỷ Lăng Phong mới gật đầu nói, “Đúng!

Thái Bào Nhi hừ nhẹ, “Kỷ Lăng Phong, rốt cuộc tới khi nào cậu mới trưởng thành đây? Có phải cậu nghĩ tôi vừa thấy bức tranh kia sẽ mừng thầm trong lòng, không muốn cho người khác biết cậu thích một người lớn hơn cậu cả bảy tuổi? Cảm thấy bị sỉ nhục? Nhưng cậu đã từng nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa?