Insane
Tiểu vương phi điêu ngoa kiêu ngạo

Tiểu vương phi điêu ngoa kiêu ngạo

Tác giả: Kim Lũ Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324574

Bình chọn: 10.00/10/457 lượt.

ôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền a!”

Băng Phong ngay cả ánh mắt cũng lười phải cho, một câu nói nháy mắt giết người: “Hôm nay gặp mặt, ngươi như vậy là cho người ta chán ghét, càng thêm danh bất hư truyền!”

Một lời ra, toàn bộ yên tĩnh!

Sắc mặt Lý Như Yên càng thêm khó coi không có cách nào nhìn, răng ngà cắn nát, thật là hận không thể tại chỗ nuốt Nhất Băng Phong!

Ngươi ngông cuồng, để cho ngươi ngông cuồng! Chờ coi đi, không quá mấy ngày, ta sẽ để cho ngươi chỉ có đến mà không có về!

Vẫn là Thái Phó đại nhân có kinh nghiệm xử lý hết thảy tình huống khẩn cấp, chỉ thấy ông ôn hòa cười cười: “Khổng tử nói, quân tử hòa với mọi người mà không về hùa với ai, tiểu nhân về hùa với mọi người mà không hòa với ai. Như vậy xem ra giữa các ngươi xảy ra tranh chấp, liền chứng minh các ngươi là quân tử! Ngược lại, nếu như các ngươi không dám nói ra ý kiến của mình cùng giải thích, đích thực chính là kẻ nịnh hót, bợ đỡ, hùa theo người khác, chính là tiểu nhân! Các ngươi thân là hoàng tử hoặc tiểu thư trong phủ, nhất định phải cẩn thận phân biệt người bên cạch các ngươi, luôn là người tranh luận, là người chánh trực, là người có thể tin, là người có năng lực giúp ngươi đạt ước nguyện! Bảo sao hay vậy, luôn là người đối với các ngươi cúi đầu khom lưng, là người có ánh mắt thiển cận, là người ham vinh hoa, là người không có cốt khí! Các ngươi cần phải con mắt tinh tường nhận thức anh hùng a!”

Thái Phó nói một câu, có tài khống chế, để cho bốn vị hoàng tử đang ngồi rơi vào trong trầm mặc, bất đầu kiểm lại người bên cạnh, đối với người chỉ huy lại có hiểu biết mới!

Chỉ là, luôn có một người như vậy, luôn là ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể tăng sự hài hước: “Ta đây luôn là nịnh hót, bợ đỡ, hùa theo nhị ca, vậy ta chẳng phải là tiểu nhân?”

“Ngạch…”

Chương 73: Hạnh Phúc Tử Thần

Xong tiết học Băng Tịch liền vội vàng chạy đến dùng cơm cùng Bảo Lam!

Tiểu Liên sẽ chờ Băng Tịch tới, phải biết Tịch Điện hạ chính là một ngày ba bữa đều ăn cơm ở đây, dần dà Tiểu Liên sẽ chờ Băng Tịch đến sau đó mới ăn cơm.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết này là –Băng Phong cho phép

Băng Tịch cẩn thận đỡ, tay trái vịn cánh tay trái Bảo Lam, tay phải ôm vòng eo mềm mại, duy trì ý vị mười phần

“Lam Lam Quận chúa, hôm nay ta lại tới bồi ngươi ăn cơm! Ngươi thế nào cũng phải có chút bày tỏ đi, bằng không người ta thực là thương tâm a!”

“…”

“Lam Lam Quận chúa a, ta hôm nay đi học thật là chăm chỉ, ai, đúng rồi, ngươi không biết nhị ca ta thế nhưng hôm nay đến trễ! Ngươi cũng không nên xem thường chuyện này a, đây tuyệt đối là chuyện tình xưa nay chưa từng thấy! Ngươi có thể không biết nhị ca của ta đi học chưa từng đi đến muộn, đã nhiều năm như vậy, kiên trì nghiêm túc! Nhất là đối với Trương lão sư, đối với nhị ca có thể không xóa nhòa ảnh hưởng, cho nên bất kể nhị ca thế nào lạnh nhạt, chỉ cần là lão sư yêu cầu tuyệt đối là mười phần nhiệt tình! Thế nhưng, ngay cả một người có tính tình bền bỉ vậy mà cũng học được đến muộn, nhất định là có mờ ám! Lam Lam Quận chúa ngươi nói có đúng hay không? Ngươi nhất định là ủng hộ ta rồi, ngươi không cần phải nói ta cũng biết rõ mà!”

“…”

Băng Tịch thong thả ung dung đem thức ăn đến bên miệng Lam Lam, Bảo Lam ngoan ngoãn ăn hết, nếu như không phải cặp mắt đờ đẫn như thế, nếu như động tác không phải cứng ngắc như vậy, Băng Tịch nhất định sẽ hết sức vui mừng!

“Lam Lam a, mặc dù ngươi bây giờ là một Quận chúa, nhưng ngươi vẫn ở trong trái tim của ta đây, vĩnh viễn là công chúa của ta! Là công chúa độc nhất vô nhị của ta!”

“…”

Trong mắt Băng Tịch đổi lại thần sắc trang nghiêm, trong mắt của hắn chỉ có một nữ nhân này, kiếp này chỉ có người này có thể làm cho hắn buông tha vinh hoa, cam nguyện rửa tay làm canh!

Tim của hắn rất lớn, có thể bao dung tất cả Bảo Lam, Bảo Lam nghịch ngợm, Bảo Lam xảo nguyệt, Bảo Lam tùy hứng, Bảo Lam lý trí, Bảo Lam ưu thương, Bảo Lam nở nụ cười!

Tim của hắn cũng rất nhỏ, chỉ có thể dung nạp một người như thế, một Bảo Lam độc nhất vô nhị như vậy, không bao giờ có thể tiếp nhận người khác!

Nhưng nếu….nhưng nếu, Lam Lam công chúa rời khỏi hắn…hắn không thể tưởng tượng cảnh tượng kia như thế nào xảy ra!

“Lam Lam không cần rời khỏi ta, không phải rời khỏi được không?” Băng Tịch nhẹ nhàng nắm lên khủy tay mãnh khảnh của Bảo Lam, đặt ở bờ môi của mình, từ từ hạ xuống một nụ hôn, “Ngươi rời đi, ta sẽ nổi điên, ta sẽ khống chế không được mà hủy diệt! Hủy diệt ngươi, hủy diệt hắn, hủy diệt cái thế giới này, sau đó ta sẽ tự hủy diệt ta!”

“…”

“Lam Lam ngoan, ngươi xem ta thật là nhớ ngươi nhớ ngươi nổi điên, ngươi căn bản là không nghe được a! Bảo bối Lam Lam, ngươi bây giờ cái gì cũng đều không muốn, ngươi liền ngoan ngoãn dưỡng bệnh là tốt rồi, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi đi, ừ, đi đâu thì tốt đây? Tùy ngươi đi đâu cũng được, dù sao ngươi ở đâu ta sẽ ở đó!”



Băng Tịch ăn cơm xong, dụ dỗ Bảo Lam từ từ ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đi ra khỏi gian phòng, hướng thư phòng đi tới!

“Ai!” Trong phòng nhỏ không thể nghe thấy truyền đến một