
i trong nắng ấm, loại ngày này đi ra ngoài dạo chơi là thích hợp nhất, đương nhiên cũng có rất nhiều gia đình lựa chọn đi làm mối hôn nhân.
Thái Phó phu nhân dẫn theo hai nha hoàn, ngồi trên cỗ kiệu chậm rãi xuất phát từ cửa chính phủ thái phó. Trải qua một ngày ở bên ngoài, lúc chạng vạng tối, đoàn người của thái phó phu nhân đang đi đến vùng ngoại thành, đột nhiên có một đám lưu manh xông ra ngăn cản cổ kiệu!
Lần này phu nhân sợ ngây người! Bảo Lam lại càng sợ ngây người!
Bọn cướp này từ đâu tới a a a?
“Bọn cướp” chân chính chúng ta vẫn chưa lên sân khấu a!
Nhưng mà, nếu trời cũng giúp ta, Bảo Lam ta đây cũng không khách khí , đành để cho bọn cướp các ngươi chịu oan ức a!
“Các ngươi, mấy tên lưu manh này còn không mau tránh ra! Không biết đây là cỗ kiệu của thái phó đại nhân sao? Dám chặn đường, ta thấy các ngươi đây là không muốn sống nửa!” Mấy tên kiệu phu bình thường ỷ mạnh hiếp yếu thành quen, cho là đám cướp này không dám làm gì, cho nên rất càn rỡ!
“Thái phó thì sao? Cho dù ngăn cản cỗ kiệu là thái phó! Lão tử đây cũng xem thường kẻ đó!” Mấy tên cướp vừa nghe kiệu phu miệt thị cũng giận dữ!
“Các ngươi dám. . . Dám động thử xem, đại nhân chúng ta sẽ không. . . Sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Rõ ràng lộ ra khí thế không đủ rồi !
“Được a, vậy thì xem trước một chút là ai không bỏ qua cho ai! Các huynh đệ, lên!”
Sau khi kiệu phu cùng bọn chúng đàm phán thất bại, bọn cướp này đã bắt đầu ra tay rồi !
Mắt thấy xảy ra cảnh này Bảo Lam lại cười đến sáng lạn a! Đánh nhau xong, chỉ sợ các ngươi đánh đến không đứng dậy được!
Thật sự là trời cũng giúp ta a!
Hai bên đánh nhau không tới một phút, đám người kiệu phu ồn ào liền bị thua , lúc này thái phó phu nhân bị ép đi ra từ trong kiệu, muốn chạy trốn, ai ngờ đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh đã bị bọn chúng bắt được, rất nhanh cướp sạch những thứ đáng gía trong tay phu nhân!
“Đại ca, nữ nhân kia làm sao bây giờ?”
“Van xin các ngươi thả ta đi, các ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều cho các ngươi, chỉ cần không tổn thương ta, thế nào cũng được!” Phu nhân gặp nạn lớn cũng chẳng quan tâm đến khí chất gì, mặt mũi gì, chỉ có mạng sống mới chính là đạo lý vững vàng!
“Không được, thả nàng trở về, chúng ta nhất định phải chết, thái phó kia cũng không dễ chọc, không thể để lại sơ hở!” Vẫn là tên cướp dẫn đầu lòng dạ độc ác.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Nhổ cỏ không tận gốc, nhất định sẽ để lại tai họa! Vậy thì phóng lao thì phải theo lao, giết!”
Nói xong, liền lấy ra chủy thủ từ bên hông, chuẩn bị kết thúc!
Bảo Lam xem náo nhiệt không vừa ý, ngươi không thể giết thật nha! Ta còn phải trông cậy vào nàng đấy!
Đang ở khoảnh khắc chỉ mành treo chuông , “Dừng tay!” Bảo Lam đá một cái về hướng tên cướp dẫn đầu! Che chở phu nhân ở sau người, “Có Bảo Lam ta ở đây, ai cũng không được đụng đến một sợi tóc của nàng!”
Thái phó phu nhân mới dạo qua một vòng từ quỷ môn quan trở về, lập tức thiên ân vạn tạ đối với Bảo Lam a, chỉ cần có thể bình an trở về, nhất định phải cám ơn nha đầu kia thật tốt!
“Xú nha đầu, ta xem ngươi đây là muốn chết! Ta tiễn ngươi một đoạn đường!” Nói xong, mấy tên cướp liền như ong vỡ tổ nhào lên!
Bảo Lam có vẻ rất vất vả vừa ứng phó với mấy tên này lại không thể làm mình bị thương thật, chỉ là bị một chút vết thương nhỏ, chỉ là một lúc sau, một đội quan binh đến gần, mắt thấy vào giọt máu, Bảo Lam ra sức một cái, liền vọt tới một tên cướp đang nâng gậy trong cánh tay lên, “xoàng” một tiếng, gậy cùng đầu tiếp xúc thân mật một cái!
“Cô nương cô nương, nghìn vạn lần ngươi không được có chuyện gì a!” Phu nhân liền hét lớn rồi !
Lần này là thật lo lắng, ngàn vạn lần không được xuyên qua một lần nửa a!
Đây là ý nghĩ duy nhất, Bảo Lam liền té xĩu!
Chương 14: Vịt Chết Đến Miệng
Chương 14 :
Đợi đến lúc mở mắt tỉnh lại, đã thấy được thái phó phu nhân đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
“Bảo Lam cô nương, cuối cùng ngươi cũng tĩnh lại!”
Bảo Lam vừa nghe liền lúng túng: “Sao người biết ta tên là Bảo Lam?”
Thái phó phu nhân cho rằng Bảo Lam đang sợ hãi, vội vàng giải thích: “Là lúc cô nương cứu ta nói ra! Chẳng lẽ cô nương không nhớ rõ sao? Bảo Lam cô nương không cần hoảng sợ, bây giờ đã an toàn, mọi chuyện đều đã qua! Sẽ không có người tổn thương đến cô nương nửa!”
Hù chết bản cô nương rồi ! Còn tưởng rằng lão đầu thái phó kia đã điều tra ra lai lịch của ta chứ!
Vừa thấy có sợ nhưng không nguy, không có lộ tẩy, Bảo Lam lập tức làm ra vẻ ủy khuất!
“Hu hu hu hu!” Không cần từ cấu đùi của mình thì nước mắt cũng đã trào ra.
Bảo Lam, ngươi thật có tài, trình độ này có thể đi lấy giải diễn viên Oscar rồi ! Bảo Lam không ngừng oán thầm ở trong lòng không!
“Phu nhân, người cũng không biết, hu hu, lúc ấy Lam Lam cũng bị hù chết rồi ! Hu hu, Lam Lam thật sự là sợ người sẽ xảy ra chuyện gì a! Trái tim của Lam Lam cũng muốn rơi xuống! Hu hu!”
Nước mắt này càng chảy càng dữ dội, nhanh chóng thừa cơ hội nhào vào trong lòng thái phó phu nhân, tiếp tục oa oa khóc lớn!
Thái phó phu nhân vừa nghe lời này, trong lòng liền không nhịn được mà mềm