
tại chính là mò kim đáy biển!
Bảo Lam cẩn thận đem hài lật sang nhìn một chút, sau đó nói lời kinh người: “Đây là hài của một thị nữ trên thuyền!”
Một câu nói đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn tới đây, hiển nhiên là chờ nghe tiếp.
“Vật liệu chiếc hài này là năm nay mới sản xuất ra, đó cũng không phải là vải vóc bình thường, là năm phiến phố, người bình thường căn bản dùng không nổi loại vải vóc đắt giá này! Các ngươi nhìn đáy hài này, đây là năm phiến phố “Ngàn đế giầy” mới vừa đưa vào sản xuất năm nay, chỉ có tiệm này có bán. Mà hai loại này chính là năm nay do phủ Thái Phó vì nghênh đón Thái tử cùng các hoàng tử, đặc biệt đặt cho thị nữ trong phủ! Cho nên nói đây tuyệt đối là thị nữ trên thuyền không thể nghi ngờ!”
— ——-lời nói bên ngoài—- ——-
Trung thu trăng trong treo cao, Thường Nga bắt đàu nhảy múa đùa giỡn bóng, hương hoa cúc theo đem thu tới, uống rượu ca hát thưởng cảnh đẹp. Người nhà đoàn tụ nói chuyện trước lúc từ biệt, nhất luật tương tư nguyệt minh trung, ngày hội đoàn viên người sum họp, cùng hưởng vui vẻ ăn bánh trung thu. Ngày hội trung thu, Tiểu Kim nguyện nhà nhà đoàn viên, cửa nhà bình an!
Chương 64: Quân Lệnh
Thái tử tuyệt đối là người sấm rền gió cuốn, lập tức không chút do dự: “Người tới, điều tra kỹ thị nữ trên thuyền cho ta, bất cứ người nào cũng không thể bỏ qua!”
“Dạ!”
Một đội Ngự Lâm quân lĩnh mệnh, còn lại mấy người đang ở đại sảnh chờ tin tức!
Không thể không nói, tốc độ của Ngự Lâm quân rất nhanh, thời gian một ly trà, Tường Vũ liền trở lại bẩm báo tin tức.
“Khởi bẩm Thái tử Điện Hạ, ba vị hoàng tử Điện Hạ, trên thuyền này có một thị nữ, chính là thị nữ ở một canh giờ trước đem nước trà hắc trên người Trương Ngọc tiểu thư, nàng có tên là Bản Nhật, bình thường trang phục luôn luôn gây sự chú ý.”
Lần này mọi người hiểu được, xem ra nhất định là Bản Nhật không thể nghi ngờ.
Thái tử hạ lệnh: “Tường Vũ ngươi điều động binh mã, dọc theo sông Ngạn tìm kiếm tung tích Tiểu Ngọc Nhi cùng Bản Nhật, bất luận hình thức nào, nhất định phải tìm được! Những người còn lại ở trên thuyền ở lại Hoàng Gia Lâm Viên. Ngự Lâm quân canh giữ nghiêm, bất cứ ai cũng không được đi ra ngoài, hơn nữa truyền lệnh xuống chuyện này nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối, nếu như để lộ, nhất loạt chém! Mạc Ngôn ngươi trở về bẩm báo Thái Phó nói rằng phong cảnh ở đây rất đẹp, lưu luyến quên về!”
“Dạ!” Hai người lĩnh mệnh đi, những người còn lại theo thái tử cùng ba vị hoàng tử xuống thuyền, vào ở hành cung! Tuy nói là vào ở, bất quá, tối nay sợ là không có ai ngủ được! Bất kể có liên lạc được hay không, bất kể có phải thật lòng lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi hay không, cũng không dám ngủ, chỉ sợ truyền đến tin tức không tốt nào đó, sáng mai đầu liền dọn nhà!
Đoàn người an vị ở trong đại sảnh Hoàng Gia Lâm Viên chờ đợi tin tức, Thái tử cùng Băng Phong ngồi ở chánh vị, một người một bên, Băng Trạch ngồi ở vị trí bên tay trái thứ nhất, vị trí bên tay phải thứ nhất vốn là chỗ Băng Tịch, chỉ là, giờ phút này Băng Tịch sốt ruột qua lại xoay vòng vòng, nơi nào có thời gian ngồi xuống, vì vậy vị trí này liền trống!
Lý Như Yên phải là vị trí bên tay phải thứ hai, chỉ là, ánh măt Lý Như Yên lại liếc về phía vị trí Băng Tịch, phải biết nơi đó chính là tượng trưng cho địa vị, vị trí tay phải thứ nhất đúng là cùng vị trí tay trái thứ hai khác nhau xa không thể so sánh! Vì vậy, Lý Như Yên đang chờ đợi một thời cơ, chờ đợi một thời cơ đến!
Đèn rực rỡ mới lên, cảnh đêm Hoàng Gia Lâm Viên vốn là đẹp nhất, hiện tại có người ở, chẳng qua, cũng không có người thưởng thức!
Bảo Lam đứng ở bên phải trong lòng cầu nguyện, cầu nguyện người tốt có hảo báo, cầu nguyện người hiền có trời phù hộ! Đột nhiên nhìn thấy một người ăn mặc kiểu thái dám đang ở tại cửa, vẫn đứng hướng về mình ngắc, Bảo Lam nhìn người này rất quen mắt, vì vậy liền đi ra ngoài.
Ngoài cửa, vị thái giám này nói: “Bảo Lam cô nương, nô tài có chuyện muốn nhờ!”
Bảo Lam làm sao nhận được lễ lớn như vậy, vội vàng đỡ hắn đang cúi lưng xuống: “Ngài có lời cứ việc nói thẳng, Bảo Lam nhất định cố gắng!”
“Lão nô là tổng quản của thái tử, người xem giờ này đã khuya lắm rồi, thái tử….Cùng ba vị hoàng tử còn không có dùng bữa. chuyện này…Lão nô cũng biết việc này quan hệ trọng đại, nhưng cũng không thể không ăn cơm nha! Cho nên lão nô kéo xuống mặt mũi tới nhờ Bảo Lam cô nương giúp nghĩ biện pháp mau để cho mấy vị đi dùng bữa!”
“Bảo Lam không phải không biết đạo lý trong đó, chẳng qua, hiện tại ngài xem tình huống này, Bảo Lam làm sao có đường nói chen vào?”
“Lão nô đời này nhìn người chưa từng nhìn sai, lão nô tin tưởng trừ Bảo Lam cô nương cũng không có ai có biện pháp nào!”
Trong mắt lão thái giám lóe lên ánh sáng sáng suốt, rõ ràng đây là đã trải qua năm tháng thử thách!
Bảo Lam nhìn đôi mắt dày dạn phong sương, cự tuyệt thế nào cũng không nói ra được, chỉ có thể gật đầu một cái: “Ta sẽ tận lực!”
Sau khi trở lại Bảo Lam vừa vặn nghe được Băng Phong đang khiển trách Băng Tịch, đây chính là khó thấy, Bảo Lam vội vàng vễnh tai nghe.
“Trở về chỗ ngồi!”
“Nh