
đó, con hiểu lầm Vũ Phong khiến anh ấy buồn và uống rượu sau đó mới xảy ra chuyện với cô ấy. Vũ Phong đã kể hết cho con nghe, và xin con tha thứ. Con cũng tha thứ cho anh ấy rồi, dù sao lỗi cũng ở con một phần. Không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Vũ Phong cảm kích Ngọc Loan đã giải vây giúp mình, anh âm thầm siết chặt tay cô bày tỏ lòng cảm ơn đầy yêu thương với cô.
– Đúng…đúng…chuyện là như vậy đó anh Lâm – Mẹ Vũ Phong vội vàng nói để đùn đẩy hết trách nhiệm sang Ngọc Loan và vuốt giận ông Hoàng Lâm.
Ông Hoàng lâm nghe vậy thì cũng có chút nguôi giận với Vũ Phong, ông cũng không phải người không biết lí lẻ. Ông đưa mắt nhìn Hà Trang:
– Bây giờ cô muốn Vũ Phong chịu trách nhiệm với cái thai đó à.
– Con …con …con…- Hà Trang sợ hãi ấp úng nói không nên lời.
– Anh Lâm, chuyện đã như vậy rồi, dù sao cũng là một sinh mạng, hãy để Hà Trang sinh em bé ra có được không ? – Mẹ Vũ Phong vội che chở cho Hà Trang.
– Sau đó thì sao ? – Ông Hoàng lâm hỏi với giọng mĩa mai khiến mẹ Vũ Phong cứng cả họng, bà cúi đầu im lặng, nhưng trong lòng tức giận vô cùng – Tôi không cho phép bất cứ điều gì gây cản trở hạnh phúc của con gái tôi, kể cả cái bào thai đó. Lập tức đi phá ngay – Ông lạnh lùng hạ lệnh.
Hà Trang gnhe vậy thì ôm mẹ Vũ Phong bật khóc nức nở, miệng gào lên:” Bác ơi, con khổ quá”
– Anh – Mẹ Vũ Phong run run lên vì tức giận nhưng không nói được lời nào.
Đối mặt với ông Hoàng Lâm, ba không thể, cho nên bà quyết định quay sang Ngọc Loan, bà biết Ngọc Loan từ thuở bé, cũng hiểu rõ bản tính hiền lành dễ siêu lòng của cô, cho nên bà nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn :
– Ngọc Loan, mẹ xin con. Vũ Phong là con trai duy nhất của nhà này. Ba nó lại bị liệt như thế, con nghĩ thử xem nếu như phá bỏ cái thai đi mà sau này hai đứa lại không thể sinh con, gia đình này sẽ tuyệt tự, lấy ai chăm sóc cho những cái thân già sau này chứ? Mẹ chỉ muốn giữ cái thai lại thôi, con hãy rộng lòng thương xót giúp mẹ cầu xin ba con có được không?
Ngọc Loan thật muốn nói cho bà nghe chuyện cô vẫn có thể sinh con, chỉ có cần tìm ra người có cùng nhóm máu với cô để hiến cho cô lúc cô sanh em bé. Nhưng cô lại sợ sẽ không tìm ra người có nhóm máu giống mình. Điều đáng nói ở đây là một sinh mạng nhỏ bé. Dù cho là chưa hình thành, nhưng dù sao cô vẫn không đủ nhẫn tâm bảo Hà Trang bỏ nó đi. Nhưng nếu cô đồng ý để Hà Trang giữ cái thai, vậy hạnh phúc sau này của cô sẽ thế nào?
– Bà im đi. Tôi không đời nào chấp nhận chuyện đó – Ông Hoàng lâm nạt ngang.
Mẹ Vũ Phong níu lấy tay Ngọc Loan nhìn cô bằng đôi mắt rưng rưng, Vũ Phong thở dài nhìn bà nói:
– Mẹ, đừng làm Ngọc Loan khó xử như thế mà.
– Con chưa làm cha mẹ, làm sao hiểu được nỗi lòng của mẹ chứ.
– Nếu như con nói, con có thể sinh con thì sao? – Ngọc Loan bỗng lên tiếng hỏi bà.
– Con…- Mẹ Vũ Phong ngay người nhìn Ngọc loan.
– Nếu như con nói, cho con thêm một ít thời gian, con nhất định sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu thì sao? – Cô hỏi lại lần nữa
Mẹ Vũ Phong nhìn Ngọc Loan dù biết mình có lỗi với cô vẫn nghiêm giọng nói:
– Con đã nói là nếu như….vậy mẹ hỏi con nếu cho con thêm thời gian mà con vẫn không thể thì sao? Mà nếu con có thể sinh con, theo thể trạng của con như thế, liệu em bé sau này có khỏe mạnh hay không? Liệu nó có là một Ngọc Loan thứ hai với căn bệnh như thế hay không?
Điều mẹ Vũ Phong vừa nói đã đánh bay sự do dự của Ngọc Loan, cô nhắm mắt chôn nỗi đau vào lòng quyết định nói:
– Vậy thì cứ để cô ấy giữ lại cái thai đi.
Chương 14: ( tt -3)
– Không được – Ông Hoàng Lâm giận giữ quát lên, ánh mắt ông đầy băng giá quét qua Hà Trang và mẹ Vũ Phong khiến hai người họ run lên cầm cập.
– Con cũng không tán thành – Vũ Phong lên tiếng ủng hộ ông Hoàng Lâm – Mẹ, con và Ngọc Loan nhất định phụng dưỡng tốt cho ba mẹ lúc về già. Còn chuyện con cái của con và cô ấy, thiết nghĩ đây là chuyện của vợ chồng con – Anh nhấn mạnh quyền riêng tư của vợ chồng mình.
Mẹ Vũ Phong tái mắt nhìn đứa con trai của mình bên vực người khác mà chống đối bà. Ông Hoàng Lâm gật gù hài lòng trước những gì Vũ Phong nói. Còn Ngọc Loan, cô xúc động cực kì, cô không nghĩ Vũ Phong sẽ nói những lời này để bảo vệ cô, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, sóng mũi cay nồng, cô đưa đôi mắt cảm động nhìn anh. Vũ Phong dang tay ôm chặt Ngọc Loan vào lòng, anh khẽ khàng nói:
– Anh đã nói, trọn đời này sẽ yêu em. Chuyện trước đây, hãy xem như gió thoảng qua, người con gái anh yêu cuối cùng chính là em.
– Vũ Phong – Ngọc Loan nghẹn ngào ôm chặt lấy Vũ Phong nức nở gọi tên anh.
– Có anh ở bên cạnh, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa đâu – Vũ Phong vỗ về cô.
Hà Trang thấy cảnh tượng như thế thì căm giận vô cùng, cô ghiến rắng cố kiềm cơn giận dữ của mình xuống.
– Thôi được rồi, chuyện này nên chấm dứt tại đây đi. Nể mặt ba Vũ Phong, tôi sẽ không tính toán với các người. Nhưng nếu các người còn toan tính chuyện hợp lại ức hiếp con gái tôi, tôi sẽ không khách sáo đâu.
Nói xong, ông quay lại nhìn Ngọc Loan yêu thương nói:
– Ba về đây, con lên lầu nghỉ ngơi đi.
Rồi ông quay sang Vũ Phong ra lệnh:
– Ba giao Ngọc Loan cho c