
– Đúng rồi đó. Phụ nữ mang thai trong thời kì đầu cần chú ý rất nhiều. Nếu không sẽ không tốt cho em bé.
– Con xin lỗi, con không biết điều đó – Hà Trang tỏ vẻ đau khổ tự trách.
– Không sao, là do con mới mang thai lần đầu nên thế, cần kiêng cử nhiều – Mẹ Vũ Phong nhàn nhã an ủi thông cảm cho Hà Trang.
– Hay là vầy đi, con dù sao cũng hiểu biết một chút về việc mang thai, sau này con sẽ dạy cho Hà Trang – Ngọc Loan bèn đề nghị.
– Cũng được, con biết gì thì dạy đó. Thanh niên bây giờ không giống như ở thời đại của mẹ, mẹ sợ là mẹ dạy dỗ lại không hợp với thời đại lớp trẻ tụi con. Mẹ nhờ con vậy.
– Dạ, được à, đứa bé này là đứa trẻ đầu của nhà ta, cần chăm sóc cho nó thật tốt – Ngọc Loan vui vẻ đáp, mẹ chồng cô cúi cùng cũng vui vẻ mà nhờ cô, đây là điều cô mong muốn.
Hà Trang nghẹn cả họng, rõ ràng cô muốn lấy lòng mẹ vũ phong và anh, cuối cùng thì Ngọc Loan lại nhận lấy hết. Cô tức giận lén lút trừng mắt nhìn Ngọc Loan. Ngọc Loan chỉ khẽ cười đáp lại rồi bỏ lơ Hà Trang quay sang Vũ Phong nói:
– Vũ Phong, ăn thịt bò đi, thịt bò rất tốt.
Vũ Phong đón nhận rồi cười gian kề sát tai cô nói:
– Đúng là thịt bò rất tốt.
Món ăn không vấn đề, vấn đề ở lời nói của Vũ Phong, vô cùng ám muội khiến Ngọc Loan đỏ cả mặt. Vũ Phong bắt đầu hiểu cái câu địch ở gần dễ biết động tĩnh của Ngọc Loan, anh im lặng từ đầu tới đuôi xem Hà Trang diễn trò, cũng ngồi xem bản lĩnh của vợ mình.
– Hôm nay em giỏi lắm, lát nữa vào phòng anh có thưởng.
– Anh…- Ngọc Loan đỏ cả mặt lần nữa, khẽ nhỏ giọng kêu.
Vũ Phong bật cười, anh chỉ muốn trêu cô mà thôi, nhưng gương mặt đỏ lên của Ngọc Loan đúng là đáng yêu vô cùng.
Hà Trang nhìn thấy cảnh hai vợ chồng trước mặt mình cứ thì thầm nhỏ to, lòng cô như có lửa đốt, cô cảm thấy Vũ Phong đã thoát khỏi vòng kiểm soát của cô rồi, cô không muốn, cũng không cam tâm chấp nhận điều đó tí nào cả.
Chương 15: ( tt -1)
Ăn cơm xong, thấy Ngọc Loan đang chuẩn bị thu dọn chén bát trên bàn, Hà Trang vội vã thu dọn chén bát giành công việc rửa chén. Ngọc Loan không nói gì, cô và Vũ Phong chỉ thu dọn một chút rồi đi thăm ba chồng mình, sau đó Vũ Phong nhẹ nhàng quay trở lại phòng. Mẹ Vũ Phong thấy Hà Trang nhiệt tình quá, lại cho rằng cô ngại cảnh ăn không ngồi rồi nên mới giành như thế, cũng không ngăn cản.
Ngọc Loan đi ra chuẩn bị về phòng mình thì Hà Trang cũng rửa chén xong, cả hai đều cùng lúc muốn đi lên lầu. Hà Trang thấy Ngọc Loan định bước đi thì nhường bước.
Ngọc Loan cũng chẳng buồn để ý, cô thoải mái bước lên lầu đi trước, Hà Trang hậm hực bước theo sau. Khi tới cửa phòng mình, Ngọc Loan dừng lại quay đầu nhìn Hà Trang nói:
– Mai mốt không cần rửa chén đâu, đó là chuyện của người giúp việc, nếu Trang cứ thích làm việc nhà như vậy, nhớ báo trước cho mình hay, dứt khoát cho người giúp việc nghỉ, đỡ một phần tiền công.
Nói xong, Ngọc Loan nhếch môi cười quay lưng mở cửa đi vào trong phòng, Hà Trang nghe Ngọc Loan nói thế thì tức lắm, không ngờ mình lại bị chơi một vố đau như thế. Giờ cô mới biết, Ngọc Loan là cố tình gài bẫy cô để cô tự động đòi đi rửa chén như thế rồi quay sang cười khinh cô. Nhưng cô không thể làm gì Ngọc Loan được, đanh cố gắng nhẫn nhịn mà thôi. Nhân lúc Ngọc Loan mở cửa, cô hé mắt nhìn vào trong xem Vũ Phong đang làm gì thì Ngọc Loan đã đóng sầm cửa lại.
– Ông xã, không chờ em mà đã thay đồ trước rồi sao – Giọng Ngọc Loan nũng nịu nhẹ nhàng vang lên đủ để Hà Trang đứng bên ngoài nghe thấy.
Vũ Phong nghe Ngọc Loan nói thì cười khúc khích nheo mắt nhìn cô đi vào rồi chờ cô lên giường, anh vòng tay ôm lấy cô kéo vào lòng anh. Ngọc Loan chưa bao giờ dùng cái giọng nói như thế, kẻ ngu ngốc cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Vũ Phong tất nhiên là hiểu Ngọc Loan là cố ý nói để Hà Trang gnhe thấy. Anh thều thào bên tai Ngọc Loan:
– Cô ấy đang bên ngoài sao?
Ngọc Loan cấu bàn tay đang làm loạn của Vũ Phong không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Vũ Phong bật cười lớn tiếp tục thều thào bên tai Ngọc Loan:
– Giờ anh mới biết hóa ra bên cạnh mình cũng là con cáo già đội lốt nai tơ. Xem ra lần này Hà Trang bị em chọc đến tức điên lên rồi.
Ngọc Loan bị Vũ Phong trêu chọc thì đỏ mặt đấm vào ngực anh, sau đó đẩy anh ra chun miệng nói:
– Là em học anh thôi, có ai đó bảo về phòng sẽ thưởng cho em mà.
– Hóa ra đầu óc em đen tối như thế – Vũ Phong bật cười lớn – Anh có nói thưởng là ý chỉ chuyện đó đâu.
– Vậy phần thưởng của anh là gì – Ngọc Loan không tin Vũ Phong không có ý cợt nhã nào, cô nhướn mày nhìn anh ý bảo Vũ Phong chứng minh anh không có ý đồ đen tối trong lời nói.
Vũ Phong cười cười chỉ tay về phía cài bàn trang điểm của Ngọc Loan. Lúc nãy khi về anh đã mua hộp bánh mà cô thích ăn nhất đặt trên đó. Ngọc Loan quay đầu nhìn cái hộp bánh, sắc mặt trở nên ngượng vô cùng. Vũ Phong lén lút cười cô rồi nói:
– Nói xem, anh đen tối hay em đen tối đây.
Ngọc Loan bị Vũ Phong trêu thì đỏ cả mặt, cô xấu hổ quá bèn đẩy anh ra đứng lên đi lại bàn lấy hộp bánh rồi nói:
– Ừ em đen tối đó có được hay không?
Vũ Phong không nhịn được bèn cười lớn.
Hà Trang bên ngoài ngh tiếng rì