XtGem Forum catalog
Tình biến

Tình biến

Tác giả: Thần Vụ Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325643

Bình chọn: 7.5.00/10/564 lượt.

chỉ hơi lo lắng suy nghĩ một chút đã đồng ý, đúng là niềm vui không dám nghĩ mà.

“Hơn 10 phút nữa anh có thể về đến nhà, buổi sáng em làm gì vậy, nói anh nghe với nào?”

Đổng Nguyên ngồi bên cạnh nghe Mạc Duy Khiêm dùng thời gian đi cả quãng đường lải nhải lầm bầm hỏi La Duyệt Kỳ làm gì, ăn gì, bất kể chuyện gì cũng đòi kể lại, mà La Duyệt Kỳ cũng không thấy phiền.

Thời điểm sắp vào tiểu khu, Mạc Duy Khiêm mới chịu cúp điện thoại.

“Những lời này cậu về nhà có thể hỏi mà, sao phải thảo luận trong điện thoại thế chứ? Không thấy phiền sao?” Đổng Nguyên oán giận hỏi một câu.

“Anh thì biết cái gì chứ, tôi chỉ là muốn nghe cô ấy nói chuyện mà thôi, cô ấy ở nhà có một mình, tôi không thể ở bên, chỉ có thể quan tâm cô ấy hơn mà thôi.” Mạc Duy Khiêm nhìn cũng không thèm nhìn Đổng Nguyên, nhanh chóng xuống xe.

Không có cậu người ta cũng sống tốt hơn hai mươi năm đấy! Đổng Nguyên bĩu môi, cho rằng Mạc Duy Khiêm chỉ đơn phương tình nguyện mà thôi.

Lúc hai người mở cửa đi vào, La Duyệt Kỳ đã chờ sẵn ở cửa, thấy họ tiến vào liền cười hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”

“Không có, Duy Khiêm vội vã trở về gặp em, sao có thể di ăn cơm chứ, dù sao thời gian cũng kịp, để anh gọi điện đặt cơm.” Đổng Nguyên vừa nói vừa nghĩ xem nên ăn cái gì mới tốt.

“Không cần, em hâm lại đồ ăn một chút là được, các anh chờ một chút.”

Mạc Duy Khiêm lập tức hỏi: “Em làm khi nào thế, anh có nói là sẽ về đâu?”

“Em không đi làm, rảnh rỗi quá nên làm thêm chút đồ ăn, nghĩ vạn nhất giữa trưa anh có về thì cũng ăn ngay được, nếu anh không về thì em tự ăn. Tuy tay nghề em không tốt lắm nhưng dù sao tự làm cũng sạch sẽ hơn bên ngoài.”

Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ nửa ngày mới hỏi một câu: “Em có mệt không?”

Đổng Nguyên nghe xong câu này thì trực tiếp nhanh chóng đi về phía nhà ăn, bây giờ lúc hắn nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện cảm thấy rất hao tổn tinh thần.

La Duyệt Kỳ cũng cười ra tiếng: “Sao mà mệt được, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Mạc Duy Khiêm như bước trên mây đi về phía nhà ăn, sau khi ngồi xuống nở nụ cười một lát mới nói với Đổng Nguyên: “Anh thấy chưa, thế này thì làm sao trách tôi thương cô ấy được chứ? Chỉ là cô bé này yêu cầu quá ít, chẳng chịu đòi hỏi gì cả, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy cũng chẳng biết cho cô ấy cái gì nữa.”

Đổng Nguyên vô cùng chắc chắn là Mạc Duy Khiêm bị ngu đi rồi, chưa nói cái khác thì hắn đã sắp tặng đi cả nửa tiệm châu báu rồi, cũng không nghĩ lại xem, chỉ cần Mạc Duy Khiêm hắn muốn thì có bao nhiêu phụ nữ cam tâm tình nguyện mỗi ngày nấu đủ món trên đời vì hắn? Sao mà La Duyệt Kỳ mới làm hai món đồ ăn đã khiến hắn cảm động đến mức này chứ?

Nhưng đến thời điểm Mạc Duy Khiêm ăn xong còn muốn cướp việc đi rửa chén thì Đổng Nguyên đã hoàn toàn hóa đá, không một tiếng rên nào thoát ra liền lấy tạp dề trong tay Mạc Duy Khiêm, chủ động dọn chén đũa, có Đổng Nguyên này ở đây thì sao có thể để Mạc Duy Khiêm làm việc này được chứ, nếu không ngày nào đó Đổng Nguyên hắn chẳng chịu nổi sự trả thù bí mật của người kia đâu!

“Mạc Duy Khiêm, em mua quà cho anh.” La Duyệt Kỳ lôi kéo Mạc Duy Khiêm ngồi xuống sô pha nói.

“Sao lại nhớ đến việc mua đồ cho anh?” Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế, lập tức nở nụ cười.

La Duyệt Kỳ hơi ngượng ngùng nói: “Anh cứ luôn tặng em thứ này thứ kia, em cũng nên tặng anh chút quà chứ, nhưng mà em không có nhiều tiền, chỉ mua hai chiếc ví đựng tiền tình nhân thôi, anh một cái em một cái, chỗ này còn có thể để ảnh của đối phương vào. Cái này em dùng tiền của mình mua, chỉ có mấy trăm thôi, anh đừng có chê nhé, cái này không thể sánh được với thứ đồ mua giá mấy vạn của anh đâu.”

Mạc Duy Khiêm nhận lấy ví tiền, mở ra thì thấy bên trong đã đặt ảnh chụp của La Duyệt Kỳ vào rồi, vì thế ôm chầm lấy cô triền miên hôn môi một hồi, đến tận khi La Duyệt Kỳ mặt đỏ tai hồng, thở dốc từng hồi mới chịu thả người nói: “Thứ này là tốt rồi, tâm ý của em mới là quan trọng nhất, đáng tiếc anh không có tấm ảnh nào.”

“Có thời gian đi chụp một tấm bổ sung sau là được mà, chuyện này không vội.”

“Duyệt Kỳ, cha mẹ em thật sự đồng ý cho em dọn đến đây ở với anh sao?”

La Duyệt Kỳ nằm trong lòng Mạc Duy Khiêm thở dài: “Không đồng ý thì có thể làm gì chứ, ai bảo con gái của ông bà không chịu giữ gìn, cho người ta hết rồi chứ?” Không đợi nói xong thì bản thân cô đã bật cười trước.

Mạc Duy Khiêm cúi đầu cắn cắn hai má La Duyệt Kỳ, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Bé con xấu xa, ra vẻ ta đây, là anh không chịu thả em, em là trái vui vẻ, cỏ tiêu sầu của anh!”

Hai người dây dưa hôn cắn, không khí nóng bỏng dần lên, đến khi Đổng Nguyên rửa bát xong đánh động một tiếng, Mạc Duy Khiêm mới rút tay ra khỏi vạt áo La Duyệt Kỳ, giúp cô chỉnh sửa lại trang phục rồi đứng dậy, lúc sắp đi còn dặn dò tỉ mỉ bảo La Duyệt Kỳ nghỉ ngơi cho tốt, đến khi La Duyệt Kỳ nhất nhất đồng ý mới ra khỏi cửa.

Trở lại văn phòng, Đổng Nguyên thấy Mạc Duy Khiêm đổi ví tiền liền hỏi: “Mới mua à, hãng nào thế?”

Đồ Mạc Duy Khiêm dùng thì chắc chắn là không rẻ rồi, khiến Đổng Nguyên đặc biệt quan tâm.

“Không biết, vừa rồi Duyệt Kỳ đưa tôi, nói là ví tình nhân, còn có