
phải qua sự đồng ý của chị?”
Đầu óc của La Duyệt Kỳ cũng chẳng phải là thứ vô dụng: “Em không cần già mồm át lẽ phải với chị, chị nhìn qua cũng có thể hiểu được!”
Cao Tử Ninh cũng không để ý tới La Duyệt Kỳ, chỉ mang theo bình múc nước rời đi.
La Duyệt Kỳ tức giận đầy bụng, lập tức gọi Hàn Giang và Vương Bằng đưa cô đi gặp Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm vừa về văn phòng liền nhận được điện thoại của Hàn Giang nói La Duyệt Kỳ đang đi tới, cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng vừa nghe đến chuyện vì sao cô tới thì lại hơi giật mình, đồng thời cũng hơi đắc ý: Vợ tương lai của mình đúng là không ngốc, đầu óc phản ứng cũng quá nhanh!
La Duyệt Kỳ lên lầu, trực tiếp đi vào văn phòng Mạc Duy Khiêm, đi thẳng vào vấn đề: “Mạc Duy Khiêm, anh không cần giải thích gì hết, em không muốn nghe! Em chỉ tới hỏi anh, anh kéo Cao Tử Ninh vào cục diện rối rắm này, anh có thể an tâm được sao? Cô ấy chẳng qua chỉ là cô bé vừa mới tốt nghiệp ra trường, sao có thể chịu đựng được lợi ích anh đưa ra để dụ dỗ? Anh làm thế chẳng phải đã hại người ta sao?”
“Vừa rồi anh đã nghe Hàn Giang nói hết mọi việc trong điện thoại rồi, Duyệt Kỳ, nếu em đã nhận định đây là việc anh làm thì anh còn có thể nói gì nữa? Em không hề tin anh. Em muốn anh làm sao đây? Dùng tiền dùng quyền ép cô ấy không tới thăm Kim Đào sao?” vẻ mặt Mạc Duy Khiêm cực kỳ đau lòng.
Vốn dĩ ý chí chiến đấu của La Duyệt Kỳ đang dâng rất cao, nhưng biểu hiện của Cao Tử Ninh và Mạc Duy Khiêm lại khiến cô nghi ngờ phán đoán của mình, chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều thật?
Mạc Duy Khiêm day day mi tâm, giọng điệu trầm thấp nói: “Duyệt Kỳ, đúng là anh không muốn em vì Kim Đào mà rời khỏi anh nên mới tích cực muốn chữa khỏi cho cậu ấy. Có thể nói, anh hy vọng cậu ấy khỏe lại không kém gì cha mẹ cậu ấy, nhưng anh sẽ không làm loại chuyện vô nghĩa như thế, anh còn chưa vô sỉ tới mức ép Cao Tử Ninh hiến thân như thế đâu!”
Thấy Mạc Duy Khiêm thật sự tức giận, La Duyệt Kỳ lại cảm thấy bản thân quá xúc động, cô không nên trực tiếp định tội cho hắn như thế, xem ra cô đúng là không phân rõ phải trái như lời Cao Tử Ninh nói thật.
Nghĩ thế, La Duyệt Kỳ xấu hổ đi đến trước mặt Mạc Duy Khiêm huých huých vai hắn: “Anh giận sao? Chuyện này là do em không hiểu rõ đã vội chạy đến, em không đúng khi nghĩ oan cho anh. Vốn dĩ anh cũng đủ mệt mỏi rồi mà em còn làm anh giận nữa, anh mắng em đi.”
Vẻ mặt Mạc Duy Khiêm đầy đau buồn: “Duyệt Kỳ, lần này anh thật sự đau lòng, cũng rất thất vọng và đau khổ, anh đã làm sai cái gì mà có thể khiến em không tin tưởng anh đến thế?”
La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Khiêm như thế cũng cảm thấy khổ sở theo, nước mắt đảo quanh hốc mắc: “Em cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, một mặt em nói với mình không thể mặc kệ Kim Đào như thế, một mặt lại sợ anh rời em mà đi. Tương lai còn phải tự đối mặt với cuộc sống gian nay, về già còn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc Kim Đào. Em, em… đôi khi em nghĩ không bằng lúc đó em bị đâm chết là xong, nhưng em lại thương ba mẹ em!”
“Nói bậy bạ gì thế! Em muốn làm anh khó chịu phải không? Cái gì mà chết hay không chứ, là anh không tốt, biết em khó xử thế nào mà cứ luôn nghĩ không chu toàn. Duyệt Kỳ, anh biết em là người rất có trách nhiệm, làm gì cũng sẽ không bỏ qua đạo đức của mình. Chúng ta hãy cùng nhau giải quyết khó khăn được không? Đừng khóc, lòng anh sẽ đau lắm.” Mạc Duy Khiêm hơi hối hận sao mình lại đối đãi với La Duyệt Kỳ như vậy, nhưng nếu không làm thế thì sao cô ấy có thể nhìn thẳng vào tình cảm cô ấy dành cho hắn được?
La Duyệt Kỳ cũng không khóc lớn tiếng, chỉ nước nở thút thít rơi nước mắt, cô cũng hiểu trách nhiệm của mình: “Mạc Duy Khiêm, xin lỗi anh, hình như từ lúc quen nhau tới giờ em vẫn đều phải xin lỗi anh. Có khi em thật hận, tại sao ông trời lại trêu cợt em như thế, vốn dĩ em và Kim Đào vẫn đang tốt lành, thế mà anh lại xuất hiện, đợi đến khi em thật lòng muốn bên anh thì Kim Đào lại xảy ra chuyện như thế. Bây giờ em chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ có thể chăm sóc Kim Đào thật tốt!”
La Duyệt Kỳ càng nói càng đau lòng, cuối cùng không đối mặt được với Mạc Duy Khiêm nữa, xoay người chạy ra ngoài. Mạc Duy Khiêm đứng dậy muốn đuổi theo, kết quả là La Duyệt Kỳ vừa mở cửa ra đã đụng phải Đổng Nguyên.
Đổng Nguyên thấy bộ dạng của hai người thì hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng chặn La Duyệt Kỳ lại: “Duyệt Kỳ, em sao thế? Cãi nhau với Duy Khiêm sao?”
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không có, em nên trở về bệnh viện thôi, để mình Kim Đào như thế cũng không được.”
“Haz, trước đừng nhắc cậu ta, nếu cậu ta có gì thì cũng có cha mẹ cậu ta và vệ sĩ ở đó rồi, bây giờ người nên lo là Duy Khiêm đấy!”
La Duyệt Kỳ nghe thế cũng không khóc nữa, ánh mắt nhìn về phía Đổng Nguyên: “Lời này của anh là có ý gì?”
Vẻ mặt Đổng Nguyên rất nghiêm trọng nói với Mạc Duy Khiêm: “Duy Khiêm, xem ra Lưu Dương thật sự là chó cùng rứt giậu rồi, họ đang cho người tản ra lời đồn cậu lạm dụng chức quyền, quan báo tư thù, hơn nữa đã đưa hồ sơ lên ủy ban kỷ luật trung ương, bộ công an, đại biểu nhân dân các cấp và các kênh truyền thông nữa, càng quan trọng hơn