
iên nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh, lạnh nhạt nói: “Sao cô biết được là cô ấy si tâm vọng tưởng hả?”
Thư Di Nhiên cảm thấy tai đau đớn, không dám nhìn bóng dáng cao to của Ninh Vi Cẩn, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của anh.
“Cô không có quyền bắt cô ấy phải làm cái này cái kia. Nói đúng hơn, trong mắt tôi, căn bản cô không thể bằng cô ấy!”
Giọng nói Ninh Vi Cẩn rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một điều cực kỳ hiển nhiên, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Thư Di Nhiên. Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh.
Thư Di Nhiên cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực, chân cũng nhũn ra. Nếu không phải nhờ tự ái quá cao mới khiến cô ta có thể đứng vững chứ không cô ta đã ngã quỵ rồi.
“Thì ra, nhiều năm như vậy chỉ đổi lại kết quả như thế mà thôi!” Cô ta đột nhiên cười lạnh, “Thậm chí, em không bằng cả một bệnh nhân nữ nữa!”
“Đây là chuyện của cô, đừng nói với tôi!” Ninh Vi Cẩn vừa dứt lời, đi qua cô ta, đứng trước mặt Trịnh Đinh Đinh, mở miệng “Đi theo anh!”
Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn đến hành lang. Thư Di Nhiên thẫn thờ đứng im tại chỗ, tròng mắt nhìn những gợn sóng trong ao sen, cũng giống hệt trái tim tan nát của cô ta lúc này.
Ninh Vi Cẩn ra khỏi khu nội trú đến gần hành lang khu khám bệnh dừng lại ở một góc yên tĩnh, xoay người hỏi Trịnh Đinh Đinh: “Kết quả xét nghiệm của em đâu? Đưa tôi xem!”
Trịnh Đinh Đinh đưa túi hồ sơ trong túi xách cho Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn cầm lấy, sau khi lấy kết quả xét nghiệm của cô, nghiêm túc xem một lúc.
“Không có vấn đề gì!” Thái độ Trịnh Đinh Đinh cực kỳ lạnh nhạt, “Có thể trả cho tôi chưa?”
Ninh Vi Cẩn trả lại hồ sơ cho cô, giọng nói chuyện nghiệp không chút tình cảm nào: “Ngực em cảm thấy đau nhói rất có thể bởi vì sinh hoạt không có quy luật, luôn bị áp lực khiến cho máu khó tuần hoàn. Thần kinh mỏi mệt cũng có thể tư thế ngủ của em không đúng. Lúc hít sâu hay ho sẽ cảm thấy đau tức!”
“Anh nói xong rồi chứ?” Trịnh Đinh Đinh cất đồ, liếc anh một cái, “Tôi đi đây!”
“Trịnh Đinh Đinh!”
Trịnh Đinh Đinh vểnh tai lên nghe.
Giọng nói Ninh Vi Cẩn chậm rãi, nói rõ từng chữ: “Rốt cuộc, em vẫn luôn bám theo tôi, là vì lý do gì? Chỉ vì giải thích lần đó tại sao em lại lựa chọn ở bên cạnh vị học trưởng kia thôi sao?”
“Đúng, tôi muốn giải thích rõ với anh. Đây là một trong những nguyên nhân! Còn có. . . . . . ” Trịnh Đinh Đinh thẳng thắn, “Ninh Vi Cẩn, tôi không tin anh không hiểu tại sao tôi cứ phải theo sau mông anh, khiến anh đi tới đâu cũng chạm mặt tôi là vì lý do gì! Tôi cũng không tin anh không hiểu một cô gái tự làm bữa trưa cho một người đàn ông là có ý gì!”
Trong đôi mắt Ninh Vi Cẩn lóe lên tia sáng nhưng bị anh che dấu rất tốt, anh tất nhiên hiểu rõ, nhưng vẫn muốn dồn ép cô: “Là có ý gì?”
Trịnh Đinh Đinh hít thở thật sâu, ảnh hưởng đến thân kinh ở ngực, đau đến cau mày, thẹn quá hóa giận: “Anh nói xem một cô gái cứ theo đuôi một người đàn ông, hết lần này đến lần khác đi lấy lòng người là có ý gì? Ninh Vi Cẩn, chắc chắn anh hiểu rõ, tại sao lại giả vờ không hiểu? Được, anh không hiểu, tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi giống như một con ốc sên không có tự ái, không có liêm sỉ muốn tiếp cận anh. Hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt anh, muốn nói chuyện với anh. Thậm chí, còn dậy sớm để làm sandwich chay cho anh ăn. Tại sao tôi phải chịu đựng khổ sở như vậy chứ? Ngoại trừ nguyên nhân đơn giản, tất cả mọi người đều hiểu là tôi yêu anh ra còn gì nữa?”
“Em yêu anh?” Ninh Vi Cẩn chỉ quan tâm đến ba chứ xa lạ này. Tròng mắt đen thoáng qua tia kinh ngạc không thể tin, trầm giọng nói: “Em lặp lại lần nữa!”
Trịnh Đinh Đinh nói chuyện vì cảm xúc lên xuống, ngực cảm thấy đau nhói. Cô cố gắng khắc chế cảm giác đau đớn, tức giận nói: “Tôi nói nhầm! Lỡ miệng thôi. Tôi đang định sửa lại! Ninh Vi Cẩn, tôi chán ghét anh. Chán ghét con người tự cao tự đại, lạnh lùng, luôn thích làm theo ý mình. Tất cả những gì thuộc về anh tôi đều ghét! Tôi không muốn gặp anh nữa!”
Trịnh Đinh Đinh nói xong, lập tức bước đi cũng không xoay người nhìn, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe đẩy. Thật may là Ninh Vi Cẩn kịp thời giữ cổ tay cô, kéo cô về, tránh khỏi nguy hiểm.
Đợi xe đẩy thuốc đi khỏi, Trịnh Đinh Đinh bất tri bất giác cả người cô gần như dán vào lồng ngực ấm áp của Ninh Vi Cẩn.
Chương 57
“Trịnh Đinh Đinh, em nói em yêu anh, vậy tình cảm của em với học trưởng kia là gì?” Giọng nói của Ninh Vi Cẩn vang lên bên tai Trịnh Đinh Đinh. Từng câu từng chữ cực kỳ có khí phách.
Trịnh Đinh Đinh xoay người lại, nhấc chân đạp một cái lên giày Ninh Vi Cẩn.
“Em nói rõ rang đi!” Ninh Vi Cẩn giữ chặt cổ tay cô, tỉnh táo lặp lại. “Bây giờ, ngay tại đây, nói thật rõ ràng!”
“Cái người ngu ngốc này, tôi không chịu nổi anh nữa. . . . . . ” Trịnh Đinh Đinh không thoát được bàn tay của anh, quýnh lên bèn cúi đầu cắn vào mu bàn tay anh. Dưới tình thế cấp bách, cô cắn rất mạnh, lớp da thịt mỏng của anh bị hàm răng xinh xắn của cô giày xéo.
Mà Ninh Vi Cẩn cũng không buông tay, tròng mắt nhìn cô đã bộc lộ cảm xúc của anh. Ngay cả lông mày cũng không nhíu mặc cho c