The Soda Pop
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210410

Bình chọn: 8.00/10/1041 lượt.

Tiệp vui vẻ, bà nghĩ rằng con cái nhà có tiền đúng là có giáo dục, không hề kiêu ngạo. Vì thế lại hỏi: “Bây giờ con đang làm việc ở đâu?”

Tống Đào nghĩ một chút nhưng vẫn trả lời thật: “Hiện tại cháu đang làm cho một công ty kiến trúc, chủ yếu là vạch kế hoạch cho một vài hạng mục.”

Phương Tiểu Tiệp có chút hoang mang, công việc này nghe thật bình thường, bà suy nghĩ một chút sau đó mới bừng tỉnh nói, “À, chắc là cháu muốn ra bên ngoài lăn lộn vài năm, sau đó trở về thừa kế sự nghiệp gia đình phải không?”

Tống Đào cười gãi gãi đầu, “Vâng, cứ coi là vậy đi ạ.”

Tùng San cũng cười gượng, mẹ già nhà mình chắc xem phim truyền hình quá nhiều nên khả năng tưởng tượng mới cao siêu như vậy.

Tùng Chí Quân bận rộn làm một bàn thức ăn lớn, bốn món ăn nguội sáu món ăn nóng cộng thêm một nồi canh, bày trí rất hấp dẫn, có sắc có vị. Tống Đào nhìn thấy có chút ngây người, cười nói với Tùng San: “San San, ba em thật lợi hại, những món ăn này hơn hẳn những quán ăn ở cổng đại học A!”

Tùng Chí Quân cười nói: “Thôi nào, bác chỉ làm vài món ăn gia đình, chắc Tiểu Tống cũng đã ăn quen rồi, nhưng cháu cũng đừng chê bữa cơm rau dưa nhà bác nhé.”

Tùng San nói: “Ba đừng khách sáo như vậy, bữa ăn hôm nay ba còn làm hấp dẫn hơn bữa cơm tất niên nữa!” Nói xong cô cười với Tống Đào: “Tiền bối cũng đừng ngại, mau ăn đi, ăn cho thật no vào.”

Tùng Chí Quân rót một ly rượu đưa cho Tống Đào, “Bác mời cháu một ly, lần này gặp nạn hoàn toàn nhờ vào cháu, đại ân này không có lời nào để biểu đạt lòng biết ơn, bác Tùng đây trên người không có gì quý, cũng không có gì báo đáp cháu.” Nói xong ông nâng chén rượu lên uống hết.

Tống Đào vội vàng đứng lên, nhận lấy chén rượu kia, cực kỳ lễ phép nói: “Bác trai đừng nói như vậy, cháu thật sự rất ngại. Ly rượu này cháu xin nhận.” Nói xong hắn cũng uống hết.

Phương Tiểu Tiệp cười gắp đồ ăn cho Tống Đào, “Tiểu Tống, bác thấy vóc dáng cháu không tệ, có phải cháu rất thích vận động không?”

Tống Đào cười nói: “Vâng, cháu thích leo núi.”

Lão Tùng lập tức nhớ ra cái gì đó, ông nói: “Chẳng lẽ lần trước San San nói ra ngoài leo núi, là đi cùng với cháu sao?”

Tống Đào cười gật gật đầu.

Lão Tùng và Phương Tiểu Tiệp lại trao đổi ánh mắt, thì ra là như vậy. Tùng San nhìn vẻ mặt mừng rỡ của ba mẹ, huyệt thái dương của cô bỗng nhiên giật giật, cô có chút hối hận vì đã đưa Tống Đào về nhà.

“Đúng rồi, đơn từ chức của ba sao rồi?” Tùng San nói sang chuyện khác.

Tùng Chí Quân đặt chén rượu xuống, cười thở dài, “Haizzz, sáng hôm nay Bí thư Mạnh gọi ba tới văn phòng, làm công tác tư tưởng cho ba hơn nửa ngày. Lão Tùng này hơn bốn mươi tuổi rồi, còn để Bí thư Mạnh cổ vũ như vậy, thật là hổ thẹn!”

Tùng San lại hỏi: “Cho nên đơn từ chức kia không có giá trị?”

Tùng Chí Quân gật đầu: “Bí thư Mạnh nói, tạp chí Đảng không thể không có lão Tùng, khiến ba tỉnh táo lại muốn làm chút chuyện lấy công chuộc tội.” Nói xong ông ngại ngùng gãi gãi đầu, “Xem ra ba của con cũng là một người quan trọng đối với chính phủ.”

Tùng San nở nụ cười, “Đó là đương nhiên, ai chẳng biết lão Tùng nhà ta là cây bút vàng ở cơ quan chứ!”

Lão Tùng cười gắp đồ ăn vào trong bát cho con gái, “Ăn cơm đi, chỉ biết nói ngon ngọt với ba thôi.”

Tùng San cúi đầu ăn một miếng, trong lòng cô âm thầm thả lỏng.

Cố Trì Tây đã làm thì đúng là không để lại chút dấu vết, quá dễ dàng.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và thỏa mãn của lão Tùng, Tùng San cảm thấy mình giống như lại nợ Cố Trì Tây một ân tình lớn.

Cố Trì Tây ra khỏi thang máy, hắn rút một chùm chìa khoá ở trong túi ra, dừng lại nhìn chùm chìa khoá đã thật lâu chưa dùng tới, cuối cùng hắn vẫn cất nó vào trong túi sau đó ấn chuông cửa.

Cố Lâm Lâm vui vẻ mở cửa, cười hì hì nói: “Ba, ba về rồi!” Giọng điệu cô ta thân thiết như đây là nhà của Cố Trì Tây.

Cố Trì Tây không nói gì, hắn vỗ vỗ đầu cô ta cho có lệ, “Ừ.”

Cố Lâm Lâm càng thêm kích động, xoay người hướng vào phòng hô thật to, “Mẹ, mẹ mau ra đây đi! Ba của con về nhà rồi !”

Bên trong không có phản ứng gì, Cố Lâm Lâm đành phải kéo Cố Trì Tây vào phòng khách, trên bàn dài đầy món ăn theo kiểu Tây, “Con chờ ba cả nửa ngày rồi, hôm nay con cố ý gọi đầu bếp Dusty tới nhà, ba mau nếm thử đi.”

Cố Trì Tây ngồi xuống, cười rất dịu dàng.

Cố Lâm Lâm nói xong cũng chạy vào phòng, nài nỉ lôi kéo Uông Tiểu Kinh ra ngoài, “Mẹ, ba cố tình tới dự sinh nhật mẹ, mẹ còn ngại cái gì?”

Vẻ mặt Uông Tiểu Kinh lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn Cố Trì Tây, bà không nói gì ngồi xuống đối diện hắn.

Cố Lâm Lâm vẫn là tự mình vui vẻ, rót rượu cho ba mẹ, cười hì hì nói: “Cả nhà ba người chúng ta đã bao lâu chưa cùng nhau ăn cơm như thế này rồi nhỉ? Con nhớ hình như là từ hồi con học tiểu học tới giờ đúng không?”

Nói xong bỗng nhiên cô ta thấy thật lạnh lẽo, sụt sịt mũi cười nói: “Bây giờ con cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, hai người nên hoà thuận rồi mới phải chứ?”

Cố Trì Tây không nói gì, cầm ly rượu uống một hớp.

Uông Tiểu Kinh cũng không nói chuyện, bà cầm lấy dao nĩa cắt một miếng beefsteak, đưa vào miệng.

Cố Lâm Lâm cảm thấy mẹ của cô ta thật là không nể mặt, cô ta hơi số