
ng Tùng San có chút không thoải mái không thể nói thành lời.
Cố Lâm Lâm cười lạnh: “Tùng San, cô dám dụ dỗ ba tôi nhưng lại không dám thừa nhận sao? Tôi không có lén lút đoạt đi Chu Trường An nhưng cô thì còn có thể đê tiện hơn vậy nữa không chứ?”
Tùng San giận đến mức cả hàm răng cũng run rẩy, cô đã gặp qua người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến như vậy . Vì thế cô giận quá hóa cười, càng cười càng lớn tiếng, mắt nhìn chằm chằm Cố Lâm Lâm cười, cười đến mức khiến Cố Lâm Lâm sợ hãi.
“cô cười cái gì?” Cố Lâm Lâm hung tợn hỏi.
“Tôi cười cô thật đáng thương, ba của cô không ở yên ra ngoài tìm phụ nữ, cô thì ở đây tìm tôi nghi thần nghi quỷ. Cố Lâm Lâm, cô có phải ngay cả nằm mơ cũng sợ tôi đến tìm cô trả thù không?” Tùng San che giấu ý cười nói.
“Nhất định là như vậy rồi! cô làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, nửa đêm chắc chắn là có quỷ đến gõ cửa!” Lý Yến lên tiếng phụ họa.
“Mày nói cái gì!” Cố Lâm Lâm tức tối giậm chân, bàn tay vung về phía Tùng San, Tùng San cầm lấy tay của cô ta, trở tay tát một cái vào mặt Cố Lâm Lâm, “Ba!” một tiếng vang thanh thúy to rõ.
“Cố Lâm Lâm, tôi vốn không muốn so đo với cô, bởi vì Chu Trường An không đáng để tôi làm như vậy. Nhưng lần này cô thật sự khinh người quá đáng, nếu cảm thấy tôi và ba cô có gì đó, tại sao cô không đi hỏi ba cô đi? Hay là ba cô nói ông ta thích tôi cho nên cô ghen tị phải không? Phiền cô trở về nói với ba cô một tiếng, tuy rằng ông ta rất có tiền, nhưng ông ta quá già, tôi chỉ thích người trẻ tuổi. cô cũng đừng hở một cái là đi gây rắc rối, thành thật mà nói nên kêu ba cô dạy dỗ cô kĩ một chút, đỡ cho cô phải giống như chó dữ suốt ngày muốn cắn người!”
Cố Lâm Lâm giận đến mức mù quáng, không đợi Tùng San nói xong cũng vung móng tay dài nhào tới, Lý Yến vội vàng vừa che chở Tùng San vừa hô to, “Đánh người kìa, Con chó điên Cố Lâm Lâm đánh người kìa!”
Triệu Nhiên đứng ở một bên tay chân luống cuống, muốn tiến lên khuyên can lại không biết nên khuyên như thế nào, sốt ruột cực kì, cô chợt nhớ tới Trương Tân, nhưng ngay lập tức cô lại cảm thấy gọi điện thoại cho Trương Tân chạy tới cũng không kịp, lúc tình thế cấp bách cô thoáng nhìn thấy Chu Trường An đứng ở dưới lầu, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cố Lâm Lâm dáng người cao hơn so với Tùng San cùng Lý Yến, vì dáng người cao chiếm ưu thế khiến cô ta được lợi, hơn nữa cô ta ra tay rất hung hãn, khí lực cũng lớn, ngay cả khi Lý Yến đang liều mạng che chở cho Tùng San,Tùng San cũng vẫn bị Cố Lâm Lâm cào hai cái chảy ra máu.
“Lâm Lâm! Em dừng tay lại!” Chu Trường An lớn tiếng hét lên, đi nhanh về phía trước, hai tay bắt lấy tay của Cố Lâm Lâm, cứng rắng đem Cố Lâm Lâm hùng hổ như cọp kéo sang một bên, “Em quậy cái gì nữa đây chứ!”
Cố Lâm Lâm trừng đỏ cả mắt, không thể tin được Chu Trường An lại lớn tiếng la hét mình như vậy, “Anh, anh vậy mà lại không giúp em!”
Tùng San thở hổn hển, sửa sang lại tóc tai bị Cố Lâm Lâm túm lấy, “Chu Trường An, trông coi bạn gái anh cho kĩ, đừng để cô ta không có việc gì lại đến đây khóc lóc om sòm!”
“San San…” Vẻ mặt Chu Trường An đầy sự áy náy, “Thực xin lỗi, San San…”
“Chu Trường An! Anh giúp nó sao? Đứa con gái này dụ dỗ ba em, anh em giúp em đánh nó!” Cố Lâm Lâm ở trong ngực Chu Trường An giãy giụa giống như phát điên,cả người như xù lông nhím.
Chu Trường An sửng sốt một chút, nhìn về phía Tùng San.
Lý Yến chỉ vào Cố Lâm Lâm lớn tiếng nói: “Từ đầu đến cuối đều là Cố Lâm Lâm vu khống người khác! Chu Trường An, anh nhanh chóng đem bà điên này mang đi đi, phòng của chúng tôi không chào đón các người!”
“Tùng San, đứa con gái đê tiện như mày cách xa ba tao ra! Nếu mày dám có ý định gì đó với ba tao, thì tao với mày không xong đâu!” tiếng la của Cố Lâm Lâm khiến cả hành lang đều vây xem.
Chu Trường An quay đầu nhìn thoáng qua trong những người đang vây xem trong hành lang, bất đắc dĩ dùng sức kéo Cố Lâm Lâm lôi ra cửa. Cho dù đã ra khỏi cửa, ở trên cầu thang mà Cố Lâm Lâm vẫn thét lên “Tùng San, mày cút xa một chút đi!” “không cho mày dụ dỗ ba tao!”
Chu Trường An bất đắc dĩ nhìn những ánh mắt OO của mọi người xung quanh , nói khẽ với Cố Lâm Lâm: “Em im lặng đi! Còn sợ chưa đủ mất mặt sao?”
Lúc đi ra khỏi ký túc xá, đúng lúc gặp phải Triệu Nhiên đang vội vội vàng vàng, Chu Trường An nhìn thoáng qua Triệu Nhiên, không nói gì cả chỉ dùng ánh mắt truyền đạt lòng biết ơn, liền vội vàng lôi kéo Cố Lâm Lâm đi.
Triệu Nhiên cầm di động, hít sâu một cái, xoay người khom lưng cúi đầu với dì quản lí ký túc, “Cám ơn dì đã cho anh Chu lên lầu.”
Dì quản lí khoát khoát tay, cười cho qua chuyện.
Triệu Nhiên trở lại phòng thì thấy Lý Yến và Tùng San ngồi bên giường, Lý Yến cầm miếng bông giúp Tùng San lau miệng vết thương, Tùng San đau đến mức hít một hơi.
“Quá khinh người mà, Cố Lâm Lâm quả thực là một con chó điên!” Lý Yến vừa mắng, vừa xoa mặt Tùng San , “Lỡ phá tướng thì biết làm sao, cậu có muốn đi bệnh viện không, lỡ để lại sẹo thì không tốt.”
Tùng San cười cười, “Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, hai ngày nữa sẽ tốt thôi.