
tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài một lát đi?”
Tùng San theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng không ngờ Cố Trì Tây nói tiếp: “Đưa Lão Tần đi cùng.”
Tùng San nhìn Cố Trì Tây, sau đó lại nhìn lão Tần, gật đầu, “Được.”
Cố Trì Tây đeo vòng cổ vào cho Lão Tần, ôm Lão Tần đặt ở sau xe, Lão Tần thật sự rất ngoan ngoãn, giống như nó biết mình sắp được ra ngoài chơi, lắc lắc cái đuôi nhìn ra ngoài xe, không hề sủa tiếng nào. Tùng San ngồi bên ghế lái phụ, cô hơi mệt: “Đi đâu vậy?”
Cố Trì Tây cười cười, “Lát nữa em sẽ biết.”
Cố Trì Tây lái xe về hướng bắc, sau khi rời đường cao tốc thì chạy tới Tân khu, Tùng San nhìn những nhà lầu san sát nhau, nghi hoặc hỏi: “Chú dẫn tôi tới Tân khu làm gì?”
Tân khu là khu kinh tế mới khai phá ở ngoại ô thành phố A, vài năm trước được chính phủ quy hoạch thành một khu công nghiệp, khu nhà dân dụng, khu buôn bán, tất cả hợp thành một đô thị vệ tinh(1), chủ yếu là vì giảm bớt lượng dân nhập cư khổng lồ đổ xô vào thành phố A đồng thời cũng cải thiện chất lượng cuộc sống, đem một bộ phận ngành công nghiệp rời khỏi thành phố A, cũng nhân tiện giảm bớt áp lực nhà cửa cho người trẻ tuổi. Sở dĩ khu đô thị mới quy hoạch này được gọi là Tân khu, chính là vì tất cả các kiến trúc, đường cái đều mới, khu vực nội thành quy hoạch khá tốt, mà việc kinh doanh ở vùng này được chính phủ coi trọng cho nên ngày càng phát triển.
(1) Đô thị vệ tinh: đô thị nằm trong một vùng đô thị nào đó và chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi thành phố trung tâm của vùng đô thị đó. Ví dụ như Sơn Tây, Hà Đông, Bắc Ninh,… là đô thị vệ tinh của Hà Nội; Củ Chi, Cần Giờ, Long Thành là đô thị vệ tinh của TP. HCM.
Cố Trì Tây dừng xe ở con đường ven sông, dắt Lão Tần xuống xe, “Tới đây ngắm sông đi.”
Tùng San nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Ông chú này đang muốn làm gì đây? Ngắm nước sông? Nhà chú ở Giang Phong Uyển, không cần ra ngoài, đứng ngay cửa số sát đất là nhìn thấy sông, còn phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ tới đây ngắm sông sao?
Cố Trì Tây giống như không chú ý tới ánh mắt của Tùng San, mỉm cười dắt Lão Tần đi qua đường, đối diện đường cái có một công viên ven sông, bởi vì mới xây, nên thảm cỏ rất đều, cỏ non phất phơ, đạp lên rất mềm mại. Cố Trì Tây buông lỏng dây cổ của Lão Tần, Lão Tần được giải thoát rất vui vẻ, hận không thể lăn lộn trên cỏ.
Tùng San nhìn khung cảnh xanh tươi yên tĩnh này, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cạnh thảm cỏ có một con đường nhỏ, con đường này dẫn tới một chỗ sông nước cạn. Tùng San đi trên con đường nhỏ, nhìn con sông trước mặt, hỏi: “Nước sông ở đây có khác gì với nước sông ở nhà chú sao?”
Cố Trì Tây cũng nhìn về phương xa, nhưng không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại: “San San, trước kia em đã từng tới đây chưa?”
Tùng San suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Chưa, hình như tôi chưa từng tới Tân khu, hôm nay tới đây mới phát hiện, thì ra nơi này lại đẹp như vậy.”
Cố Trì Tây cười cười, lại hỏi: “Vậy trước nữa thì sao? Em từng tới đây chưa?”
Tùng San hoang mang nhìn hắn, “Thật lâu trước kia sao? Ý chú là trước khi Tân khu được xây dựng sao?”
“Ừ.” Cố Trì Tây gật đầu.
Tùng San nghĩ nghĩ, “Không nhớ lắm, hình như có tới một hai lần, nhưng đều là chuyện khi còn nhỏ.”
Cố Trì Tây dắt tay cô đi tới cái ghế bên đường nhỏ ngồi xuống, “Trước kia nơi này có một khu nhà ở, đều là cửa hàng nhỏ bán thuỷ sán.” Sau đó quay đầu nhìn thẳng vào những toà nhà cao tầng, “Nơi đó là một mảnh ruộng trồng rau, mùa xuân đến hoa cải nở rất đẹp.”
Tùng San vui vẻ, “Chú à, chú dẫn tối tới đây không phải là để ngắm sông mà là tới để hoài niệm chuyện xưa sao? Thật sự nhìn không ra chú là người thích nhớ về chuyện xưa cũ như vậy. Sao thế, trước kia chú ở gần đây à?”
Cố Trì Tây cười mà không nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, mãi cho đến khi Tùng San dời tầm mắt không nhìn hắn nữa.
“Em học trung học ở đâu ?” Cố Trì Tây lại hỏi.
Tùng San cảm thấy hôm nay ông chú này có gì đó là lạ, “Trường trung học trực thuộc Đại học A, sao thế, tôi và chú là đồng học sao?
Cố Trì Tây cười cười, lại nhịn không được đưa tay xoa đầu cô, “Tôi đang nghĩ, lúc em học trung học chắc chắn cũng rất xinh đẹp đáng yêu.”
Tùng San ghét bỏ hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn: “Cố Trì Tây, chú có thể đừng thuận miệng nói ra những lời nói buồn nôn như vậy có được không?”
Cố Trì Tây nở nụ cười, “Thực sự xin lỗi, tôi nói gì sai sao?”
Tùng San trừng to mắt, muốn mắng hắn lại không làm được nên dứt khoát quay đầu đi chỗ khác. Dáng vẻ đáng yêu này khiến lòng Cố Trì Tây rung động. Hắn muốn chạm vào cô. nhưng tay vừa vươn ra một nửa thì rụt lại, hắn sợ cô thật sự nổi giận. Nên đành phải dịu dàng nói: “San San, tôi chỉ đùa một chút, em đừng để ý.”
Nhưng không ngờ cô bé đưa lưng về phía hắn, cười khẽ một tiếng, “Lạ thật, khi còn nhỏ tôi chưa từng được ai khen xinh đẹp.”
“Tại sao?” Cố Trì Tây hỏi.
Tùng San xoay đầu lại, cười nói: “Bởi vì khi tôi còn nhỏ tôi là đứa bé mập mạp, giống như một chú heo con, nên rất hay bị người khác cười nhạo.”
Cố Trì Tây bật cười, “Thật vậy sao ? Vậy sao em lại gầy đi ?”
Tùng San