
ộng cử chỉ giả dối như thế này sao?! Nếu Tống Ninh Ninh cô thật sự có được cái phong thái kia, chắc chắn cô cũng không còn được gọi là Tống Ninh Ninh rồi!
Cho đến hôm nay cô mới biết được rằng, thì ra làm một thục nữ xinh đẹp lại phiền toái như thế, thật sự cô không hiểu nổi được tại sao mà Thanh Thanh nha cô có thể sống sót được đến giờ?! Làm thế nào với cái đống hết kiêng đông kỵ tây này, như vậy thật sự là mệt mỏi.
Thân thể cô trở nên cứng nhắc giật giật mấy cái, ở bên trong cô có mặc một chiếc quần bó bụng cho nên người khác nhìn vào thì trông thấy cô rất mảnh mai, nhưng thực chất loại quần áo này khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô thở dài, sau đó cầm lên một miếng bánh ngọt trông có vẻ vô cùng ngon mắt cho vào miệng một hơi nuốt xuống. Cô là một người luôn luôn không có sức miễn dịch đối với các loại bánh ngọt, về điểm này cô rất giống với người mẹ đã mất của mình.
Mẹ cô là một người vô cùng am hiểu cách làm bánh kem, còn cô chính là trợ thủ đắc lực của mẹ mình, chỉ là đã nhiều năm rồi, dường như cô cũng đã quên đi những ngày tháng vô lo vô nghĩ ở trong bếp làm bánh cùng với mẹ mình….
Cắn miếng bánh ngọt trong miệng, hương vị tỏa ra trong bánh tan trong miệng khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sớm đem những lời dặn dò của cô em gái ném ra khỏi chín tầng mây rồi.
Ngay sau đó, cô đưa tay với lấy một miếng bánh pudding, xúc một muỗm lớn cho vào trong miệng, vị ngọt mà không ngán lan tỏa trong miệng. Vì vậy, cô đã nhanh chóng giải quyết hết chỗ bánh pudding có mặt trên bàn vào trong bụng mình.
Tiếp đó, ánh mắt cô chuyển sang nhìn tới chiếc bánh ngọt vị socola trên bàn, cầm lên cho vào trong miệng ăn một cách vô cùng ngon miệng và thoải mái, cô còn thong thả bưng ly hồng trà lên uống cho khỏi chết nghẹn, mà một ngụm hết cả nửa ly.
Chỉ thoáng một chốc cái, đồ ăn trên bàn đã được cô giải quyết gọn nhẹ đến hơn nửa, lúc này, cô đã cảm thấy có vẻ no no, thế mà người kia vẫn chưa chịu đến…
Tống Ninh Ninh lại nhìn xuống chiếc đông hồ đeo ở trên tay, thế mà đã hơn hai giờ trôi qua rồi mà người kia vẫn chưa tới?! Trong lòng cô thầm mắng một tiếng, đây là người đầu tiên khiến cô chưa gặp đã sinh ra ấn tượng mạnh như thế.
“Tống tiểu thư?”
Ngay lúc này, quản lý nhà hàng đi tới.
“Thế nào?”
Nhìn vẻ mặt của hắn, trực giác Tống Ninh Ninh mách bảo rằng sắp phải nghe một chuyện không tốt lành nào đó.
“Đỗ tiên sinh cho người gọi điền thoại tới, nói rằng hiện tại đang bận phải tham gia họp hội nghị, nên không thể tới được. Tống tiểu thư, chi phí của buổi hôm nay sẽ kí tên của ngài ấy để thanh toán, xin hỏi…. Hiện tại, Tống tiểu thư còn cần dùng thêm gì nữa không?”
Không tới? Lửa giận trong lòng Tống Ninh Ninh bỗng nhiên ‘Oành’ một tiếng bùng nổ.
Mặc dù ăn bánh ngọt rất ngon, tâm trạng của cô cũng có điểm tốt lên nhờ vào ăn bánh ngọt, nhưng tin tức vừa được mang tới kia, đã phá hủy triệt để cảm giác thỏa mãn hiếm có mới vừa rồi của cô.
Cả ngày nay cô đã cô gắng hết sức phối hợp để đi chọn lựa đồ để mặc, trang điểm, lại còn ngồi đây chờ hắn đến hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ hắn chỉ dùng một cuộc điện thoại gọi tới – nhưng không phải là trực tiếp gọi cho cô, mà là cho người báo tin tới, sau đó nói với cô một câu ‘hắn sẽ không tới’ như thế mà coi được sao?
Hắn coi cô là đứa ngốc nên ra sức đùa giỡn cô sao? Con mẹ nó!
Tống Ninh Ninh nhìn vẻ mặt cảm thông của quản lý nhà hàng, quả thật cô thật sự không thể nhịn được! Có phải là do cô thật sự kém cỏi như thế sao? Tên kia ngay cả đi gặp mặt cô cũng không buồn đi, mà lại trực tiếp đá cô?
Sắc mặt cô trầm xuống, nhìn vẻ mặt niềm nở của vị quản lý nhà hàng tươi cười nhìn lại cô.
“Xấu hổ sao? Tống tiểu thư, cô có cần dùng thêm chút gì không?”
“Không cần!”
Cô lấy khăn lau miệng lại có vẻ dùng lực hơi mạnh, sau đó lại không khách khí đem khăn quăng trên mặt bàn.
“Ăn không khí cũng đủ no rồi thì còn sức chứa nữa đâu mà ăn!”
Nghe được khẩu khí bất mãn của cô, vị quản lý thoáng kinh ngạc mở to mắt. không nghĩ tới vị tiểu thư này trông bộ dáng có vẻ mỏng manh như thế, lại có thể có những động tác…
“Hắn chết chắc rồi!”
Cô càng nghĩ càng thấy tức giận, dùng lực đấm mạnh tay xuống bàn một cái, rồi đột nhiên đứng dậy.
“Hắn không đến gặp tôi được sao? Không sao, bản tiểu thư tôi đây sẽ tự mình đến gặp hắn!”
Cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng, lại không quan tâm chính bản thân mình hiện tại đang khoác trên mình một bộ quần áo đầy nữ tính, không sao, đó cũng chỉ là sự giả dối mà thôi. Nhưng mới đi được có vài bước, cô đã bị chính đôi giày cao gót đi ở trên đôi chân mình phản lại khiến cho chân bị trẹo đi.
Cô thấp giọng gầm nhẹ một tiếng.
“Con mẹ nó! Đúng là đôi giày đểu! Cái tên phát minh ra đôi giày cao gót là kẻ đầu óc có vấn đề sao? Làm sao lại có thể nghĩ ra cách ngược đã phụ nữ như vậy, mà hình như trên đời này đúng là có một đám phụ nữ vô cùng lớn ngu xuẩn lại rất thích bị ngược đãi như thế này.”
Bản thân cô hiện tại đã bị hỏa khí bốc lên đến đỉnh đầu rồi cúi người xuống tháo đôi giày ra, hành động này của cô khiến cho tất cả những vị khách còn lại có mặt trong nhà