
ũ điên tiết.
– Lễ quan trọng, không thể không đến. Đích thân thầy đã mời mà. – Nữ tước nhăn mặt cố chiệu đau.
– Thầy?
– Lưu Tịnh Cát, ông ấy là thầy em…
– Nhưng cũng không thể bỏ mặc vết thương như… – Hắc Vũ đang nói thì cô nhóc hét:
– Phía sau!
“Bốp”
Một tên ngã xuống bất tỉnh sau cú đá ngược của Hắc Vũ. Mải lo nói chuyện với cô nhóc nên anh chàng cũng không để ý đến xung quanh. Có vẻ chuyện vết thương của cô nhóc về hẳn tính, giờ phải chú tâm với cái đám này trước, kẻo không mất tập trung lại có nhiều kẻ thừa nước đục thả câu. Nếu vậy thì chết chắc!
…
Nhanh chóng, đám lâu nhâu đó đã bị xử gọn gàng. Nó nhìn lại tàn cuộc một lần nữa rồi đeo găng tay trở lại. Nó bước xuống cùng ba đứa kia, lúc đi ngang Linda, nó nói mà không thèm nhìn:
– Dọn dẹp sạch sẽ, tên nào còn sống thì bắt nhốt.
– Vâng. – Linda cúi đầu.
– Về thôi. – Nó hất mặt cho cả đám bao gồm cả bọn hắn.
Nó bước đi trước vì muốn nhanh chóng thoát khỏi đám hỗn độn này. Nó thích máu nhưng mùi tanh bốc lên ghê quá khiến nó cũng thấy khó chịu.
Đang đi thì Vnessa bị kéo giật tay lại:
– Em nói chuyện với anh một lát được không? – Huyết Dạ hỏi.
– Nói chuyện với anh? Em… – Vanessa có chút lưỡng lự, cô nàng phần nào đoán ra trọng tâm của cuộc nói chuyện đó.
– Đi mà…anh nghĩ em sẽ không từ chối. – Huyết Dạ có vẻ nài nỉ.
– … – Vanessa không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn cả đám.
– Thế nào? – Huyệt Dạ hỏi với giọng mềm mỏng.
– Cũng được. – Vanessa đồng ý khi nhận được cái gật đầu rất khẽ của Killer.
– Tuyệt…em thay đồ đi rồi chúng ta ra café nói chuyện, ở đây không tiện. Anh lấy xe rồi chờ em bên dưới. – Huyết Dạ mỉm cười rồi bỏ đi.
Vanessa nhìn theo rồi chỉ biết buông tiếng thở dài. Bao lâu rồi nhỉ mà vẫn chưa dứt ra được? Cứ như một vở bi hài kịch ấy mà trong đó cô nàng cũng là diễn viên chính. Đau khổ vì tình, Huyết Dạ cảm thấy thế nào Vanessa hiểu rõ vì bản thân cũng phải nếm trải, thậm chí là gấp ba lần như thế.
Nếu là thế thì hôm nay phải dứt khoát hơn, kết thúc nhanh hơn để tránh đau khổ. Cô nàng biết nếu không dứt ra nhanh chóng, không chỉ có Vanessa đau khổ mà còn cả Huyết Dạ, Killer và Bướm Đêm.
Phía sau đó là một người con gái im lặng và cam chịu dõi theo. Là người đến trước những vẫn mãi đứng sau lưng để dõi theo, đau lắm chứ? Tim như bị bóp nghẹn. Đến hô hấp cũng cảm thấy thật khó khăn. Đau nhưng chẳng dám nới lỏng bàn tay để buông xuôi. Con người đó như thể cả mạng của bản thân. Muốn buông xuôi thì chẳng lẽ mình lại đi bỏ rơi mạng sống của mình?
Cắn nhẹ môi, nơi đáy mắt hiện rõ lên nỗi đau khắc khoải mặc cho bờ mi đã ướt từ lúc nào.
Chương 26: Người Con Gái Đứng Sau Lưng Anh
Quán café
Thảo Anh đi theo sau lưng Kiệt bước vào một quán café với không gian khá ấm cúng với cách trang trí cho ngày giáng sinh. Thảo Anh thầm than trong lòng. Đã tính trước với Thiên là tối nay cả hai sẽ đánh lẻ đi chơi noel vậy mà lại bị vướng phải anh chàng này, thật là phá hỏng kế hoạch của người khác. (Có ai còn nhớ Kiệt không nhỉ? Là con trai của th…ầy tụi nó, là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải của Vi á mọi người, ngoài ra còn có tên gọi là Huyết Dạ)
Ngồi xuống một cái bàn tròn cạnh cửa sổ, Kiệt mở lời trước:
– Dạo này cuộc sống em thế nào? Cũng gần 3 tháng rồi chúng ta chưa gặp nhỉ? Cơ mà lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh chưa thể nói với em câu nào.
– Vâng…vẫn tốt như thường thôi anh. Có điều là dạo gần đây công việc của tổ chức nhẹ hẳn, em chẳng phải làm gì nhiều. – Thảo Anh mỉm cười đáp lại.
– Vậy là sướng nhỉ? Công việc anh ngày càng nhiều. – Kiệt bĩu môi.
– Hi.
– À…em uống gì?
– Cacao sữa. – Thảo Anh nhanh miệng đáp ngay.
– Vẫn món đó nhỉ? Em có vẻ thích loại đó. – Kiệt hơi cười.
– Vâng…vì anh Thiên rất thích cacao sữa nên em cũng thấy thích nó. – Thảo Anh mỉm cười thật tươi, nơi đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc to lớn khi nhắc đến người mình yêu.
– À…ra là Thiên thích… – Kiệt gật gù có vẻ hiểu, ánh mắt chùng xuống hẳn.
– Anh sao thế? – Thảo Anh hỏi giọng cực kì ngô nghê làm người đối diện tưởng chừng như nghẹt thở. Cô nàng hiểu chứ, biết cảm giác bây giờ trong lòng Kiệt là thế nào nhưng cũng chẳng thể làm khác được, cứ vờ ngây ngốc lúc này có vẻ lại là cách hay.
– À không…chỉ là anh thật không hiểu? Sao em lại yêu Thiên, lại còn nhiều đến thế? – Kiệt lắc đầu cười gượng.
– Em yêu Thiên? Tất cả chỉ là vì…anh ấy là người khiến em rung động. Tất cả những cung bậc cảm xúc trong tình yêu, Thiên đã cho em nếm đủ. Ban đầu chỉ là thứ tình cảm của hai đứa trẻ con, rồi càng ngày nó càng lớn dần đến mức trở thành tình yêu lúc nào em cũng không biết. Em yêu Thiên từ cái cách mà ngày xưa anh ấy quan tâm em âm thầm mà ngoài mặt như có vẻ trốn tránh tình cảm em dành cho anh ấy, yêu từ cái sở thích nhỏ nhặt là uống cacao sữa mỗi sáng sớm hay thích lướt web vào lúc 2g sáng cho tới việc anh ấy giết người. Em yêu tất cả, chỉ cầ những thứ ấy thuộc về Thiên. – Thảo Anh chậm rãi trả lời.
– Vậy tại sao anh lại không thể? Sao em không thể yêu anh? – Kiệt vò chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Từng câu từng chữ như nhát dao chí mạng đâm thẳng v