
cười đầy chua chát.
Thảo Anh hiểu chứ…rất hiểu…
Vậy tại sao bấy lâu rồi cô ấy vẫn chẳng thể chấp nhận tôi? – Kiệt như thể muốn hét lên.
Vì người Thảo Anh yêu là Thiên…chứ không phải anh…Kiệt… – Giọng nói nhỏ phát ra đầy nghẹn ngào.
… – Kiệt im lặng chẳng thể nói bởi điều ấy là đúng. Là Kiệt tới sau nên đành chấp nhận.
Vậy còn em thì sao? Em yêu anh nhưng tại sao anh chẳng thể yêu em cho dù là quay lại nhìn em lấy một cái. – Người đó nén lại tiếng nấc nhưng còn nước mắt, dù đã cố gắng nhưng nó vẫn cố chấp trào ra, ướt đẫm lưng áo anh.
…
Em biết là anh thấy mà? Thấy em luôn đứng sau anh thế này, luôn bên cạnh anh nếu anh muốn. Là em tới trước nhưng vẫn thua Thảo Anh…
Hạ Nhi… – Kiệt lên tiếng nhưng lại phải im phắt vì tiếng gắt:
Đừng gọi em bằng cái tên đó! Hạ Nhi…chết rồi…nó là kẻ yếu đuối, chấp nhận yêu anh nên nó chết rồi, giờ chỉ còn Ropez thôi. Để có thể bên cạnh anh, em chấp nhận giết chết Hạ Nhi của chính mình, thay vào đó là một Ropez đủ mạnh mẽ để vươn lên đứng cạnh anh. – Ropez gắt lên với hai hàng nước mắt.
Vậy thì Ropez…em hiểu anh yêu ai mà? Là Thảo Anh… – Kiệt tháo bàn tay đang vòng qua ôm eo mình rồi xoay người lại nhìn chị.
Nhưng Thảo Anh không phải của anh cũng chẳng dành cho anh. Từ khi sinh ra, cô bé đã tự ấn định mình là của Thiên rồi… – Ropez cười buồn, Kiệt đau thì Ropez khá hơn chắc?
Thì sao? Anh không quan tâm…dù sao bây giờ anh cũng chẳng thể yêu em được.
Tại sao chứ?
Anh…không muốn biến em thành kẻ thay thế. Như thế không công bằng với em… – Kiệt lưỡng lự thấy rõ, anh chàng biết Ropez yêu mình đến mức nào. Chính vì thế, Kiệt không muốn chị phải tổn thương thêm vì mình. Thật sự không đáng!
Nhưng em chấp nhận. Chỉ một lần thôi cũng được, cho em cạnh anh một lần thôi. Em muốn ở cùng anh đêm hôm nay…sau hôm nay anh sẽ không thấy em nữa đâu. Nếu anh muốn em biến mất cũng được, không dính dáng đến anh nữa cũng được. Chỉ cần một đêm nay thôi…rồi em sẽ đi… – Ropez ngước đôi mắt đẫm nước của mình lên nhìn Kiệt, hoàn toàn…đó là lời cầu xin.
Kiệt đứng hình, cố gắng tiếp thu những điều vừa nghe. Đôi mắt ấy thành khẩn nhìn anh. Yêu nhiều đến mức chấp nhận làm thế thân sao? Nhiều đến nỗi chấp nhận tất cả chỉ để đổi lấy một chút giây phút bên cạnh nhau thôi sao? Tại sao chứ? Tại sao Ropez lại yêu nhiều đến vậy…không đáng mà…
Chương 27: Kết Thúc Của Bình Yên – Khởi Đầu Cho Máu Đỏ
“Sao cơ? Rời đi nhanh thế?” – Nó nhăn mặt ngồi trong lòng hắn trên ghế sofa trong phòng khách, chân vắt vẻo gác hẳn lên cái bàn đối diện.
“Chị xin lỗi…vả lại bên này chị còn nhiều việc cần xử lí lắm, đâu thể trốn đi chơi mãi.” – Ropez cười hối lỗi. Chị hiện tại đang ở công ty bên Anh, thực hiện lời nói sẽ rời đi.
“Hừ…chưa chơi với chị đã mà đi m…ất rồi…” – Nó phụng phịu.
“Thôi mà…khi nào rãnh rồi chị sẽ lại sang thăm em.”
“Haiz…thôi thì đành.Chị làm việc thì làm nhưng đừng quá sức nhé!” – Nó dặn dò.
“Biết rồi, em cũng phải cẩn thận đi. Tất cả bắt đầu rồi đấy. Một năm 7 tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của em rồi. Máu sẽ đổ…” – Ropez đang nói thì im lặng.
“Máu…em cũng đang chờ đây…mùi rất thơm…” – Nó hơi nhếch môi, ánh mắt có vài tia rất lạ.
“Dừng trò chơi của em lại đi…làm ngay trước khi quá muộn.” – Ropez nhăn mặt.
“Dừng lại lúc này sao? Không thể. Đã đi tới mức này thì không thể quay đầu rồi.” – Nó ngước mặt lên nhìn hắn, ngón tay miết nhẹ trên đôi môi kia.
“Nhưng lỡ nó quá tầm kiểm soát?”
“Đừng lo…kế hoạch đã xong rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi để tìm ra kẻ đứng sau cùng của tất cả.” – Nó hơi cắn môi.
“Sau cùng? Không phải ông ta à? Chị tưởng là Ngô Thái Minh?” – Ropez chợt cau mày.
“Không, chỉ là con cờ chủ chốt thôi. Kẻ đứng sau nguy hiểm hơn nhiều. Kẻ đó trong nội bộ, là người quen nên nắm rất rõ tất cả mọi thông tin. Kẻ đó mối chính là mối nguy hiểm thật sự.” – Nó liếm môi.
“Ok…thế thì tìm ra hắn ra đi. Chị cúp đây, giữ gìn sức khoẻ” – Ropez thở dài.
“Vâng, chị cũng thế.” – Nó nói rồi buông điện thoại xuống.
Từ lúc trở về Việt Nam từ Hawaii cũng được gần một tuần rồi mà nó chẳng thèm đến công ty, chỉ đến trường cho có lệ thôi. Nó đang câu dẫn con mồi, chờ con cá sập bẫy. Có nó xuất hiện ở công ty, con cá đó sẽ đề phòng hơn. Thế thì đành núp ở nhà chờ động tĩnh vậy.
– Ai thế? – Hắn nghịch tóc nó, hỏi.
– Ropez… – Nó tựa người vào lòng hắn.
– Có chuyện gì sao? Nghe giọng em bực bội sặc mùi thuốc súng.
– Cũng chẳng có gì, chỉ là vài vấn đề lặc vặt về việc nguy hiểm đang tăng dần thôi. Bọn chúng bắt đầu lên sẵn kế hoạch cho ngày đó rồi. – Nó bình thản.
– Ngày gì cơ chứ? – Hắn không hiểu.
– “Ngày Tái Gía”. – Nó nhắm mắt lại nói, đó là ngày nó không bao giờ trông mong.
– Ra là nó…thế thì em chẳng có gì phải sợ cả, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Sau khi ngày đó kết thúc, em nhất định sẽ còn sống. – Hắn véo mũi nó.
– Không…đừng nhúng tay vào. – Nó vội mở mắt rồi lắc đầu.
– Tại sao chứ? – Hắn hơi ngỡ ngàng.
– Cuộc chiến đó là của Tứ ma nữ. Hơn hết, còn là của tập đoàn KWT, Trương gia và Vương gia. Nó không phải là của Hoàng gia hay Hoàng Anh. – Nó nhướn mày.
– Nhưng thế t