
i. Nụ cười ấy mà đã thế thì nụ cười đểu của nó còn có mức sát thương đến cỡ nào? Nhỏ chiếu ánh nhìn như muốn hỏi: “Giờ muốn gì đây?” vào tụi đó.
– Đi chơi với tụi anh chứ? – Một tên khác chen lên hỏi, mắt thì cứ chăm chăm nhìn vào vòng 1 của nhỏ.
– Chơi…? – Nhỏ nhắc lại, giọng nói trong trẻo làm tụi đó đứng hình.
– Ph…Phải… – Tên đầu đinh khó khăn lắm mới nói được.
– Hạng người như tụi mày? Cút! – Nhỏ khinh khỉnh rồi gằng giọng.
– Cô em dám đuổi tụi anh? – Tên đầu đinh nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.
– Còn gì chưa rõ ràng sao? – Nhỏ nghiêng đầu hỏi.
– Cô em ngon lắm nhưng tụi anh không thích thì sao? – Tên đầu đinh cười một cách kinh tởm rồi đưa tay lên định chạm vào gương mặt nhỏ nhưng…
– Áaaaaa…… – Tên đó hét lên làm tất cả mọi người đi đường đều quay lại nhìn.
Hiện tại thì tên đó đang nằm quằng quại trên đừng và ôm lấy cánh tay vừa định chạm vào nhỏ. Nhỏ cười khinh bỉ, nhìn tên đang nằm dưới đất mà thích thú nói:
– Biết thế nào là cái giá phải trả cho việc động vào tôi chưa? – Nhỏ hất mặt. Khi vừa tính chạm vào nhỏ, thằng ấy đã bị Vi chụp lấy cánh tay, bẻ ngược lại và sau đó là tiếng “rắc…rắc…” cho thấy xương tay hắn đã vỡ vụn.
– Mày…tụi bây…bắt nó lại cho tao!! – Thằng đó quát.
Cả đám đang chuẩn bị lao vào nhỏ thì có tiếng bước chân lạnh lùng, khô khốc đang từ từ tiến lại. Nhỏ liếc nhìn người đang bước tới, sau đó thì khẽ chau mày tỏ vẻ khá khó chịu.
– Anh ngủ quên ở đâu mà giờ này mới tới? – Nhỏ bực tức.
– Tại đông quá nên anh hơi lâu. Mà có vẻ như em đang có khách nhỉ? – Khánh bước tới rồi nhìn bọn đấy một cách khó chịu.
– Khách khứa gì? Thích thì em tiếp một thằng rồi đó. – Vi hất mặt về phía tên nằm ôm cánh tay đau đớn.
– Chậc…nhẹ tay thế? – Đám kia sững người trước câu nói của Khánh.
– Mày… – Tên kia đù dau nhưng vẫn còn sức để trừng mắt với Khánh.
– Hừ…mày biết mày vừa động vào ai không? – Khánh lấy chân giẫm lên người tên đầu đinh.
– Bỏ cái chân *** của mày ra! – Thằng đầu đinh quát.
– Câm mồm! – Khánh trừng mắt rồi rút từ trong túi ra một cái thẻ đen, ném sượt qua mặt tên đầu dinh làm mặt hắn chảy máu. Chiếc thẻ cắm thẳng xuống đất. Bọn kia nhìn một hồi thì run.
– Anh…
– Tao cho bọn bây 3s để biến. Một…Hai… – Khánh bắt đầu đếm nhưng vừa tới tiếng thứ hai là biến hết rồi. Kể cả tên đầu đinh cũng cố gượng dậy mà chạy.
Khánh cúi người xuống nhặt cái thẻ lên cất trở lại vào túi rồi quay sang hỏi nhỏ:
– Em có sao không?
– Không sao. – Nhỏ trả lời.
– Thẻ em đâu? Sao không lấy ra mà phải đụng tay đụng chân vào cái bọn *** đấy? – Khánh hỏi.
– Để nhà. Không thích mang. Khi nào đi bar mới cầm thôi. – Nhỏ trả lời trống không.
– Ừm…vậy vào thôi. – Khánh nắm tay nhỏ kéo vào.
Một dòng điện truyền từ bàn tay lên tới tận tim nhỏ. Cảm giác này, lần đầu tiên nhỏ cảm nhận thấy. Rất lạ. Tê tê nhưng rất thích.
Thế rồi Khánh dắt nhỏ lên lầu 3, nơi rất nhiều cửa hàng quần áo. Tới đây, Khánh đẩy nhỏ vào một shop thời trang với thương hiệu khá nổi tiếng: Style (Tên tập đoàn thời trang nhà nhỏ, mấy bạn đừng thắc mắc tại sao lúc đầu Cat nói là tập đoàn nhà Vi làm tài chính nhá. Tập đoàn tài chính Bảo Ngọc là do papa nhỏ quản lí còn tập đoàn thời trang Style của của mama nhỏ điều hành).
Nhỏ nhìn lên tên thương hiệu, lúc đầu không có ý định vào vì không thích bị các nhân viên đối xử như cô chủ nhưng vì Khánh cứ nằng nặc đòi nên Vi cũng hơi xiêu.
Bước vào cửa hàng, các nhân viên kính cẩn chào:
– Chào thiếu gia, chào tiểu thư.
Khánh phẩy tay như bảo “Được rồi”. Sau đó quay qua nhỏ:
– Em thích gì lấy đi. – Khánh hào hứng.
– Nhưng không có màu đỏ. – Nhỏ trả lời. Bởi vì hầu hết các kiểu dáng ở đây đều do nhỏ thiết kế cả mà những mẫu ấy, nhỏ lại không sử dụng màu đỏ thì lấy đâu ra. Trong khi đó thì váy của nhỏ thì chỉ toàn đỏ với đỏ.
– Gì cơ? Ơ đây không có cái váy nào màu đỏ à? – Khánh quay sang hỏi tên quản lí.
– Dạ…đúng vậy… – Tên đó khép nép.
– Sao kì vậy? Tại sao lại không có màu đỏ? Như thế thì nếu khách hàng yêu cầu thì sao? Chẳng phải là ế luôn à? – Khánh cáu gắt còn mặt nhỏ thì tối dần, mắt không ngừng lườm nguýt tên này.
– Hở…á…sao em nhìn anh ghê vậy? – Khánh giật mình nhìn nhỏ rồi nhảy ra xa.
– Anh vừa chê bai cái gì vậy? – Nhỏ rừng mắt.
– Ơ…anh… – Khánh bất ngờ.
– Anh biết anh vừa đụng vào ai không? – Nhỏ tiến sát lại Khánh làm tên này phải thục lùi lại.
– Anh…đâu…đâu có…làm gì em đâu?
– Anh chê bai tôi cho đã rồi bảo không có à? – Nhỏ hét.
– Hở…anh…chê em hồi nào? – Khánh đần mặt.
– Anh bảo là mấy mẫu này ế. Thế thì chẳng phải là anh bảo đồ tôi thiết kế không ai ưa à? – Nhỏ hét tiếp.
– Á…là em?
– Phải…đây là cửa hàng nhà tôi! Mẫu mã đều là do tôi thiết kế! Anh là cái đồ không có mắt thẩm mĩ mà dám phán xét thế này thế nọ à? – Nhỏ hậm hực.
– Anh…không biết. – Khánh cúi gầm mặt.
– Hừ…đi. – Nhỏ nói rồi bước ra khỏi cửa hàng trong sự ngỡ ngàng của tất cả đám nhân viên.
Đám nhân viên ấy có ai còn lạ mặt Khánh nữa? Tên này hay đưa mấy con bồ của mình vào đây mua đò lắm nên hoài rồi quen mặt. Chưa ai thấy có người dám lên mặt với Khánh như thế, cũng như làm Khánh không dám