
u mày.
“Vũ khí…” – Thầy nó chậm rãi đáp.
“Nhưng…sao phải nhập nhiều vậy ạ? Bốn lô thì số lượng vũ khí rất lớn đấy ạ?”
“Ta biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tân trang lại mọi thứ ở tổ chức. Gần đây có rất nhiều tập đoàn có ý định mưu sát những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H!” – Thầy nó giọng lo lắng.
“Sao con không nghe Linda báo cáo về việc mưu sát? Kể cả Anna, Sara hay Risa cũng chẳng báo cho tụi con! (Bốn nhân vật này sẽ giới thiệu sau)” – Nó khó hiểu.
“Ta không biết. Việc này con hãy về làm việc lại với họ còn vấn đề bây giờ là ta cần mấy đứa có mặt tại cảng ở Nha Trang vào lúc 10g tối nay. Lúc đó, tàu sẽ cập bến. Nhiệm vụ của mấy đứa là bảo vệ bốn lô hàng ấy thật cẩn thận và mang về cái kho cách đó không xa. Ta sẽ gởi địa chỉ kho sau.”
“Vâng…con biết rồi ạ.” – Nó đáp nhẹ nhàng.
“Ừ…nhớ phải cẩn thận, ta nghi rằng bọn cớm đã đánh hơi ra vụ vận chuyển hàng này rồi đó.” – Thầy nó cẩn thận dặn dò.
“Dạ.”
“À…mà còn ba tuần nữa là hết thời hạn rồi đấy. Hai vị trí còn thiếu sẽ được bổ sung vào ba tuần tới. Nhanh nhé.” – Thầy nó nhắc nhở.
“Dạ…Vậy thôi, chào thầy.” – Nó nói.
“Ừm…chào con.”
…
Đút điện thoại trở lại vào túi, nó khẽ cau mày rồi lại mau chóng trở về bình thường. Gần đó, có một người đi theo và nghe hết cuộc điện thoại này.
– Ra đi! – Nó lãnh đạm.
– … – Không có tiếng trả lời, tuy nhiên gần đấy có một người khẽ giật mình.
– Ra đi. Em không thích anh cứ thậm thụt như thế đâu Thiên. – Nó lại nói.
Lúc này, tại góc khuất gần đó, Thiên mới chịu bước ra. Cái dáng vẻ bình thản, hiền hoà nhưng có chút hơi lạnh lẽo của anh đã khiến không biết bao nhiêu con tim rung rẫy và nguyện chết.
Dừng lại trước mặt nó một khoảng cách vừa đủ, Thiên cất giọng nói dịu dàng đầy quan tâm nhưng trong đó cũng có vẻ như đang tức giận:
– D.E.A.T.H nhập 4 lô vũ khí và bắt em bảo vệ chúng à?
– Vâng. – Nó trả lời không chút do dự.
– Mấy giờ?
– 10g.
– Lúc nào?
– Tối nay.
– Ở đâu?
– Cảng Nha Trang.
– Địa điểm để hàng?
– Nhà kho cách đó không xa, sẽ có địa chỉ sau.
– Anh và Minh sẽ đi cùng mấy đứa tối nay! – Giọng Thiên đầy vẻ chắc chắn.
– Không được! – Nó đanh giọng lại.
– Lý do? – Thiên nhìn xoáy sâu vào đôi mắt màu tím đẹp hoàn mĩ của nó.
– Vị trí Bắc và Nam hộ vệ vẫn trống…
– Và cứ như thế là em bắt anh đứng ngoài nhìn em và ba đứa kia bước vào nguy hiểm sao? Lý do em đưa ra có chính đáng không? Ừ thì hai vị trí ấy còn trống nhưng điều đó không có nghĩa anh nhìn em gái mình lao vào nguy hiểm kiểu một mất một còn ấy. Anh phải công nhận là có thể em còn đấy nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không mất. Ai có thể dám chắc em sẽ vẫn an toàn? Anh không muốn đánh cược với số phận kiểu đó khi phần thắng và kết cuộc lại là em! – Thiên cáu gắt.
– Đủ chưa? – Nó nghiêng đầu nhìn anh.
– Hả? – Anh cau mày.
– Nếu đủ rồi thì đừng nói nữa. Đó là quyết định của em. Em không quan tâm anh nghĩ gì. Chỉ có điều bây giờ, khi nói chuyện về D.E.A.T.H thì em là cấp trên và anh là cấp dưới nên mọi thứ em nói lúc này đều là mệnh lệnh bất khả kháng. Em là con người làm việc công tư phân minh nên đối với em lúc này thì khi làm việc, giữa chúng ta không hề có tính cảm anh em mà là sự ràng buộc giữa công việc với nhau. Chính vì thế anh đừng ní gì nữa. Mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh. Anh và Minh đừng đi theo bọn em!! – Nó nhấn mạnh câu cuối.
Nói xong nói quay người đi thẳng ra xe không thèm ngoái lại nhìn. Đối với nó, công việc là công việc. Giữa công việc thì không nên chèn thêm bất cứ thứ tình cảm nào vào đó vì như thế sẽ dẫn đến thất bại. Chưa kể là vì công việc của nó bắt buộc như thế bởi nếu khi đang làm nhiệm vụ, chỉ cần một chút yếu lòng là sẽ chết!
Thiên nhìn theo dáng vẻ cô độc nhưng từ đó toát lên sự tan tóc trong dáng đi của nó mà không khỏi đau lòng. Nó nói đúng. Lời nó là mệnh lênh. Là bất khả kháng bởi trớ trêu khi nó lại là cấp trên của anh. Đã có hơn mấy ngàn con người chết dưới tay nó và nó chưa bao giờ thất bại. Nguyên nhân cũng chính vì nó chẳng bao giờ xen cảm xúc vào khi làm việc.
Thiên đau lòng. Đến bao giờ cô em gái của anh mới tìm được một chỗ dựa vững chắc đây? Nó bây giờ không biết yêu vì chỉ biết có công việc. Không phải…không phải là không biết yêu mà là đã từng yêu nhưng những kỉ niệm, khoảnh khắc ngọt ngào ấy nó không thể nhớ vì…bây giờ, nó là một cô gái không có quá khứ. Mất trí nhớ!
Sau khi nó và Thiên trở về xe, chuyến đi bắt đầu khởi hành. Hiện tại thì Nó ngồi trước hắn vả cả hai ngồi một mình hai băng ghế, Thiên và Thảo Anh cũng ngồi như vậy nhưng có điều rằng hai băng ghế chỉ cách nhau mỗi lối đi ở giữa. Chính vì thế mà chỉ cần quay sang là chạm mặt đối phương. Vi và Khánh ngồi cùng nhau phía sau lưng Thảo Anh, Minh và Trang ngồi sau lưng Thiên. Tất nhiên, mấy dãy ghế của tụi nó là ở phía cuối xe.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh phát ra làm quay qua quay lại tìm nơi phát ra luồng khí ấy. Và cuối cùng tụi nó cũng đã tìm thấy thủ phạm. Là Vi, và người tội đồ kế bên đang năn nỉ ỉ ôi.
Nguyên nhân:
Ban đầu, cả hai ngồi chơi vui vẻ, lát sau, Khánh đeo tai phone nghe nhạc và lim dim chuẩn bị ngủ. B