
– Nó lên tiếng hỏi, giọng lạnh như Nam Cực cùng gương mặt không một sắc thái.
– Rồi! – Câu trả lời đồng thanh đầy cương quyết của ba cô gái nhỏ còn lại.
– Lên đường. – Nó nói một câu ngắn gọn nhưng đầy súc tích rồi bước ra ngoài.
Trang, Thảo Anh và Vi thấy vậy thì đi theo nó. Ở một nơi không xa, có bốn con người nhìn thấy và cũng lẳng lặng đi theo.
…
“Kịt”
Tiếng phanh xe của hai chiếc moto đen và một chiếc xe hơi chống đạn cực tốt vang lên lên bến cảng Nha Trang yên ắng trong màn đêm.
Cả bốn nhanh chóng bước xuống xe và tụ lại.
– Xung quanh đây bị bao vây rồi! – Nó nói một câu khi nhìn vào một cái máy với đầy kịt những chấm đỏ hiện trên màn hình.
– Cớm à? – Vi nhàn nhạt hỏi.
– Chắc vậy! – Nó gật đầu.
– Giờ là 9g35, 25 phút nữa tàu cập bến, trong lúc đó cho người dọn bớt bọn cớm đi. Làm gọn gàng vào một chút và đừng để bọn còn lại phát hiện. Chúng mà gọi cứu viện thì khó cho ta đấy! Ra lệnh là giết chứ không phải đánh ngất! Giết được thằng nào thì dùng thuốc làm phân huỷ xác, chỉ cần chờ khi chuyến hàng này hoàn thành trước sáng mai thì những cái xác đó đã không thể nhận dạng nữa rồi. Chúng ta không đeo mặt nạ nên nguy cơ bị phát hiện là rất cao. Tên nào để sổng mất một thằng thì không về được tổ chức đâu! – Nó lạnh lùng ra lệnh.
– Ừm… – Trang gật đầu rồi đi dọi điện thoại cho ai đó.
“Tôi…Tây ma nữ.”
“…”
“Giết bọn cớm xung quanh đây đi. Làm cho gọn vào, dùng thuốc phân huỷ xác.”
“…”
“Được…làm tốt vào. Để sổng một thằng thì về mà chịu tội.”
“…”
“Tôi biết rồi. Làm việc đi.”
Trang cúp máy và quay lại chỗ nó đang đứng.
– Chị cho người xử lí rồi. – Trang nói với tụi nó.
– Ừm…Ellie, tao mượn con dao. – Nó gật nhẹ đầu, quay sang nói với Vi. (Những lúc tụi nó đang làm nhiệm vụ hoặc đi đến bar, Cat sẽ gọi bằng tên khác vì tụi nó không thể để lộ tên thật).
– Đây…mày tính làm gì vậy? – Ellie đưa nó con dao găm mà chuôi dao được mạ vàng và chạm trổ hình bông hoa hồng có gai.
– … – Nó không trả lời, chỉ cầm con dao và dồn lực vào tay, nó ném.
Trong bụi cây gần đó, có bốn con người đang lén lút thậm thụt. Bỗng dưng, cả bốn giật mình đứng hình khi một con dao cắm “phập” vào gốc cây ngay sát sau lưng cả bọn. Nguy hiểm hơn là…xích xuống xíu nữa là ngay đầu một tên!
– Muốn theo dõi à? – Nó cất chất giọng lạnh lẽo của mình lên.
– … – Cả bốn vẫn im lặng, mong lá nó thấy thế thì sẽ nghĩ mình lầm.
– Đừng cố qua mặt tôi. Ra đây hoặc một con dao khác sẽ cắm trúng ngay đầu cậu luôn chứ không phải là ở phía trên nữa đâu Khánh à! – Nó tiếp tục.
Đến lúc này cả bốn tên trong lùm cây mới bất ngờ? Sao nó biết là tụi hắn? Và sao nó biết rằng người suýt chết vì con dao lại là Khánh? Hơn hết, sao nó biết con dao ấy nằm trên đầu tên ấy?
Riêng về phần tụi nó, Ellie thì giật thót người khi nghe đến cái tên Khánh còn Vanessa thì thoáng chút dao động trong đôi mắt, tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ lạnh lùng lại quay về trên gương mặt cô nàng. Thậm chí nó còn lạnh hơn trước nữa kia.
Bốn chàng trai nhà ta, từ từ đứng dậy sau lùm cây và bước từng bước lại.
– Đên đây làm gì? – Nó đứng quay lưng lại với bốn tên tụi hắn, hỏi.
– Anh…lo…cho em! – Thiên chần chứ nói.
– Tôi cần sao? – Nó lại hỏi.
– Em… – Thiên nhẩn người nhìn nó, cả ba tên còn lại cũng vậy.
“Click”
Nó lên nòng súng quay người lại chĩa vào đầu Thiên. Khoảng cách từ cây súng ngắn có gắn giảm thanh trên tay nó đến cái đầu của Thiên chỉ vỏn vẹn chưa tới 1m. Một cự li khá gần.
Ellie, Vanessa và Jersey sững người nhìn nó, muốn tiến lên cản nhưng chần chừ không dám bước lên. Cả ba biết nó sẽ không làm điều gì dại dột đâu, nhất là giết chết người anh hai yêu quý của mình. Thế là cả ba chỉ lạnh lùng đứng phía sau nó nhìn.
– Em…em làm cái gì vậy? Bỏ cây…cây súng đó xuống đi! – Minh hoảng.
– Đứng im! – Jersey cất tiếng. Cái giọng dịu dàng thường ngày bây giờ lạnh toát khiến Minh đơ ngươi không dám làm gì nữa.
– Sao thế? Lên cản nó đi chứ? Không lẽ để nó giết Thiên sao? – Đến lượt Khánh.
– Anh không có quyền lên tiếng. – Đến lượt Ellie, nhỏ cũng khiến Khánh gặp tình trạng y như Minh.
– Em à… – Thiên nói.
– Im. Không xem tôi ra gì sao? Không xem luật của tôi ra gì à? – Nó giương cặp mắt sắc lạnh nhìn Thiên.
– … – Thiên không trả lời.
– Anh biết hậu quả của việc làm này chứ? – Nó nhếch môi cười nhạt.
– Chết! – Thiên buông ra đúng một chữ.
– Phải? – Nó gật đầu, hài lòng với câu trả lời, mặc cho hắn và Khánh giật mình nhìn nó.
– … – Thiên không nói nữa.
– Vậy sao còn làm trái lệnh tôi? – Nó tiếp tục.
– … – Anh không nói gì bởi vì biết rằng dù có nói gì cũng chẳng được.
– Có vẻ anh biết mà vẫn muốn thử làm trái lệnh nhỉ? – Nó siết chặt tay cầm cây súng.
– Nhưng… – Đến lúc này, hắn lên tiếng nhưng câu nói của hắn bị chặn lại bởi một âm thanh khô khốc…
“Đoànggg…”
Mọi thứ nhưng sững sờ trước âm thanh ấy. Không gian như chìm xuống, tất cả mọi người đều mở to con mắt nhìn. Nó…nó đã…nổ súng? Phải! Nó đã bóp cò. Một viên đạn từ nòng súng vọt ra, thẳng tiến mục tiêu mà phóng tới. Và viên đạn ấy xé toạt thời gian và không gian, cắm vào ngay giữa vầng trán. Máu…từng