
trước, có chút cố chấp kiên định, cứ như nếu tôi không đưa tay ra, thì sẽ không lùi lại. Vậy thì…… đưa tay thôi! Trước mắt, tôi quả thật cần trợ giúp.Tôi mỉm cười nhìn anh một cái, đưa tay, bắt lấy tay anh, từ trong xe đi ra, đứng thẳng người, mỉm cười tạm biệt anh.Song đột nhiên, anh vô cùng nhanh chóng rút ra một cái khăn tay, vô cùng nhanh chóng, đưa về mặt tôi, nói: “Có chút vết bẩn……”Khăn tay chạm vào mặt, nhè nhẹ lau, song trong nháy mắt, tôi lại rõ ràng cảm giác được ngón tay của anh, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt. Dường như nghe thấy anh nhẹ nhàng tới gần tôi, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Tây Tây……”Lời xin lỗi đã muộn bốn năm mất rồi…… Trong nháy mắt, cảm giác trong lòng, sao lại chua như vậy!Tôi dùng sức nhắm mắt, một hồi lâu mới mở ra, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Chuyện đã qua, tôi không trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận, cho nên, đừng để ở trong lòng. Chỉ hy vọng sau này lúc anh làm chuyện gì, thì nên suy nghĩ chu toàn hơn một chút……” Cắn cắn môi, tiếp tục từng chữ từng câu nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nói, Mộc Lan thật ra là người vô cùng hiếu thắng, còn Viện Viện, hiện tại quả là quá mức yếu ớt……” Cuối cùng xoay người, hít một hơi, nhảy lò cò về hướng bạn học Đại Oai nét mặt rõ ràng không vui nhưng vẫn mở ra áo khoác chờ sưởi ấm cho tôi.Vào thu, khí trời không quá lạnh, nhưng đã có những chiếc lá rơi rụng xoay tròn trong không trung rồi từ từ rơi xuống. Tôi nghĩ đến nhiều năm trước, vào một buổi sáng sớm đầy nắng, lúc tỉnh lại trong vòng tay ôm ấp của người đó, nghe anh nói: “Không biết Tây Tây của anh tương lai để tóc dài, sẽ như thế nào nhỉ……”Đọc tiếp Tình yêu đang bận xin gọi lại sau – Chương 39 Tôi từ thuở nhỏ đã nếm trải cảm giác rời xa cả cha lẫn mẹ, một mình cuộn tròn ở trong xó liếm láp mùi vị của vết thương cô đơn, cho nên, đối với tình thân, tôi luôn có một sự khao khát và tìm kiếm khác hẳn người bình thường. Có một ngày, trong lúc chép thơ, tình cờ đọc được một câu “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã khuất bóng”, trong nháy mắt, tôi cảm thấy vô cùng thương cảm!Dù vậy, cảm nhận cũng như đánh giá đối với câu thơ này, vẫn mãi cho đến những giây phút chia li cuối cùng, tôi mới dần dần sáng tỏ, buồn thật…………Lúc nhận được điện thoại của bác cả, tôi đang ngồi dự một hội nghị học thuật quốc tế lớn.Cái chân bị thương cũng đã lành, lớp tôi dạy cũng bắt đầu đi vào ổn định, mỗi ngày từ trên bục giảng nhìn xuống từng gương mặt trẻ trung đang khao khát kiến thức ấy, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một niềm vui nào đó, dần dần tôi ý thức được rằng — có thể đem kiến thức và quan điểm của mình truyền lại cho người khác, hóa ra lại là một niềm hạnh phúc rất quý báu.Bạn học Đại Oai cuối cùng cũng mua được một căn nhà. Ở cái đất thủ đô giá nhà đắt đến mức người ta phải tặt lưỡi xuýt xoa này, mà đại thiếu gia bảo bối hạnh phúc này vẫn có thể thông qua con đường “nhờ vả ba mẹ” (nguyên văn là “khẳng lão”), vô cùng thoải mái mua một căn nhà ba phòng ngay bên cạnh công ty, ngay cả việc trang hoàng cũng có chị họ lo giùm. Tôi có lòng hỗ trợ, nhưng hoàn toàn không tìm được cơ hội nhúng tay, lần nào cũng bị chị họ cậu ta đẩy ra, cười cười nói: “Hai đứa bận rộn công việc, có rảnh thì chăm lo cho bản thân nhiều một chút. Dì chị đưa rất nhiều tiền, chuyện gì cũng dễ xử lý, các em đừng bận tâm……”Tôi thật sự rất hy vọng có thể làm chút gì đó giúp cậu ta, không chỉ vì cậu ta vẫn thường quan tâm tôi, mà còn là vì lần này trên người bạn học có một chút cảm giác thông cảm hiếm thấy. Ví dụ như tối nọ, cậu ta biết là có một người rất lạ đưa tôi về trường, nhưng lại có bản lãnh chịu đựng, cái gì cũng không hỏi. Từ lúc đỡ lấy tôi, cũng chỉ hỏi tôi vì sao bị thương, bị thương thế nào, rồi đỡ tôi về ký túc xá nghỉ ngơi, trước sau không ngẩng đầu nhìn về phía sau, cũng không hỏi tôi một câu dư thừa.Tôi rất cảm kích! Bởi vì một khắc đó, hai chân tôi đau đớn như dẫm phải dao, tôi sợ cậu ta mà hỏi, thì nội tâm hèn nhát của tôi sẽ rách toạt ra mất, đến lúc đó chắc tôi sẽ không kìm được mà lệ rơi đầy mặt mất.Thế mà, cậu ta lại đáng yêu như thế, cái gì cũng không hỏi, cho nên, tôi cũng không nói gì, dựa vào cậu ta, từ từ từng bước từng bước đi về phía ký túc, không quay đầu lại, không lui về sau, kiên trì tiến về phía trước, thẳng về phía trước, cho đến khi tất cả nước mắt cũng như những ý nghĩ thầm kín dần phai nhạt theo ánh trăng khuya bàng bạc……Trong lúc này, bạn thân Chương Linh Quyên của tôi đã vô cùng thảnh thơi theo chồng mới cưới chu du nửa vòng trái đất, từ châu Mỹ bay đến châu Âu, đem toàn bộ tầng tầng lớp lớp hình ảnh ngập tràn hạnh phúc của mình qua internet cho tôi, lần nào cũng không quên đính thêm một câu trên tiêu đề: “Mau chóng kết hôn đi!”Tôi cười, trả lời thư: “Cậu giới thiệu cho mình một người đàn ông giàu có như ông xã cậu đi, mình sẽ lập tức cưới ngay!”Cô gửi lại cho tôi hai từ: “Tầm thường!”Tôi vào trường không lâu nên vẫn chỉ là một trợ giáo cho trường cao đẳng, nhưng nhờ vào khả năng tiếng Anh không tệ, cộng với trình độ học vấn cũng khá vững, sau một bài vi