
́y tờ thỏa thuận đã in ra, Giang Tâm Dao rất vui mừng.“Không cần, không cần, cô làm việc thiện, tôi nên giúp mới phải .” Tôi vội nói, trong lòng hy vọng cô ấy nhanh chóng rời đi.“Tôi kêu Ken tới đón, trực tiếp ra sân bay.” Cô ấy nói xong bèn gọi điện.Tôi đứng lên ra khỏi văn phòng, thực không muốn nghĩ tới dáng vẻ cô ấy khi nói chuyện cùng Khải Chính.Chưa tới hai phút, di động của tôi kêu, Khải Chính gọi tới: “Em ở đâu?”“Ở văn phòng.”“Tâm Dao sao chạy tới chỗ em?” Ngữ khí của anh dường như có chút căng thẳng.“Anh không biết, sao em biết?” Tôi đứng ngoài cửa cố thấp giọng nói: “Xin anh nhanh tới đón cô ấy đi đi!”“Anh lập tức tới ngay!” Anh đồng ý rồi cúp máy.Tôi đứng ở cửa, hít sau hai hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, trở về phòng làm việc.“Sao rồi, Lâm tổng sẽ tới đón cô chứ?” Tôi ra sức hỏi to.“Vâng, anh ấy lập tức tới ngay.” Cô ấy mỉm cười trả lời.Tôi ngồi về chỗ cũ, cầm cốc trà của mình lên uống, âm thầm tính xem bao lâu Khải Chính mới có thể tới giải tỏa cục diện bế tắc này.Cô ấy bước tới cửa sổ nhìn phong cảnh. Công trường ngoài cửa sổ bận rộn, khói bụi mịt mù. Trong phòng nhất thời im lặng, khiến con người bất an.Tuy gặp nhau đã lâu nhưng có một chủ đề chúng tôi vẫn luôn chưa nhắc tới, nên nói hay không nói? Tôi suy nghĩ mấy lần. Cuối cùng, thầm hạ quyết tâm, nói một cách ngọt ngào: “Chúc mừng việc tốt của cô sắp tới.”Cô ấy quay đầu lại, cười sáng lạn: “Cảm ơn! Thực ra lần này chúng tôi cũng sẽ mời vài người bạn tốt tới Hồng Kông tham gia hôn lễ, hôm qua tôi còn bàn bạc với Ken có mời cô cùng tham gia không, vì cô là người bạn duy nhất tôi quen bên này.”Nghe thấy lời này, tôi bật cười. Thật hoang đường, người chỉ gặp mặt có hai lần, sao có thể nghĩ tới mời tôi? Hoặc lời lẽ sâu xa, “đánh rắn động cỏ”?Nhưng nụ cười ngây thơ và ánh mắt trong veo của cô ấy khiến tôi cắt đứt nghi ngờ không lý do này. Tôi đành khách sáo trả lời: “Những người như chúng tôi lấy đâu ra tư cách tham gia chứ?”“Không có đâu, đều là bạn tốt thôi mà. Nhưng Hồng Kông rất vô vị, cũng không có gì thú vị.” Dường như cô ấy thực sự đang suy nghĩ tới khả năng mời tôi.Tôi vội vàng làm gián đoạn suy nghĩ của cô ấy, nhắc tới chủ đề khác.Khải Chính rất nhanh đã tới, tôi đứng lên tiễn khách. Giang Tâm Dao nói: “Đến đây, đi xuống cùng tôi, tôi có quà tặng cô.”Tôi xua tay từ chối, lùi lại phía sau, nhưng cô ấy cố chấp nắm tay tôi, kéo tôi xuống lầu.Thấy tôi và Giang Tâm Dao cùng nhau xuống lầu, Khải Chính đứng cạnh xe hơi biến sắc.Giang Tâm Dao hào hứng nói: “Ken, va ly hành lý của em đâu?”’Khải Chính mở cốp xe, Giang Tâm Dao lục tìm. Tôi đành đứng đợi một bên, không còn cách nào cả. Chỉ có thể thấy Lâm Khải Chính trộm nhìn tôi chăm chú, tôi vờ nhìn xung quanh coi như không biết.Lúc này, Giang Tâm Dao lấy ra một hộp nhỏ đưa tôi, sau đó lùi về bên cạnh Khải Chính, ngẩng đầu nói với anh: “Luật sư Trâu sửa lại thỏa thuận cho em rất lâu, lại không nhận tiền của em, em tặng luật sư Trâu bức tranh Đường Ca.”“Ừ, được.” Khải Chính ấp úng nói.Tôi mở hộp ra, trong đó là một bức tranh lụa được gấp ngay ngắn, mở ra nhìn là tượng Phật, khuôn mặt hiền từ.Giang Tâm Dao ở bên giải thích: “Đây là tranh Quan m của phần tử Phật giáo truyền vào Tây Tạng, là tôi nhờ người bạn Tây Tạng tìm cho, rất đẹp đúng không? Tặng cho cô đấy.”Thực ra với tôi, tất cả Bồ Tát đều như nhau, không có xấu đẹp. Nhưng thành ý tốt của cô ấy, tôi đành lên tiếng cảm ơn. Nhận bức tranh, vô tình, trông thấy ánh mắt quan tâm sâu sắc của Khải Chính đang đứng ở phía sau Giang Tâm Dao, nhất thời, cảm thấy nụ cười trên mặt mình không cách nào duy trì được nữa.Cũng may Giang Tâm Dao quay người lên xe, cuối cùng cứu tôi khỏi bể khổ.Đứng bên lề đường, mắt tiễn chiếc Land Rover to lớn rời đi, tiếng máy đào đất vang bên tai, tôi quên bịt mặt lại, mùi khói bụi, khô cằn, nóng hung hăng xộc vào mũi.Đúng lúc tôi ngơ ngẩn bên đường, có người ghé sát nói bên tai tôi: “Người phụ nữ vừa này là ai?”Tôi giật nảy mình, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Cao Triển Kỳ, trên má anh ta hiện lên dấu năm ngón tay ửng đỏ.Anh ta nhìn tôi, hỏi tiếp: “Là vợ Lâm Khải Chính à?”Tôi ừ một tiếng không tình nguyện.“Trâu Vũ, cô hết hy vọng rồi.” Ngữ khí của Cao Triển Kỳ là kiểu cười trên sự đau khổ của người khác.Tôi chẳng thèm để ý tới anh ta, quay người lên lầu. Anh ta đi theo sau tôi tiếp tục ồn ào: “Xinh đẹp như vậy, có tiền như vậy, cô hoàn toàn không có sức cạnh tranh mà. Vẫn nên thực tế chút đi, suy nghĩ tới ngư