
y đầu chú ý biểu hiện của tôi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi, tình ý sâu xa: “Yên tâm, chính vì mấy người nào đó không đến mới có thể thừa ra một phòng.”Hóa ra như vậy. Đương nhiên, lễ Giáng sinh là một ngày quan trọng.Tôi hít sâu một hơi, ngồi về trước bàn làm việc, bắt đầu làm việc.Cao Triển Kỳ vẫn như cũ không buông tha tôi, ngồi đối diện với tôi, nghiên cứu biểu hiện của tôi: “Trâu Vũ, hơn hai năm rồi, cô cũng nên bước ra đi, tôi đề nghị cô tìm một bác sỹ tâm lý xem sao.”Tôi không đáp.“Cô như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chuyện trước đây, qua rồi thì cho qua đi, cô không thể mãi mãi một mình gánh vác, gánh đến lúc nào mới dừng! Cô nhìn người khác sống tốt biết bao! Kinh doanh càng lúc càng lớn, tới đâu cũng có yên trước ngựa sau, náo nhiệt tám hướng, cô cũng không thể quá kém!”Tôi vẫn không đáp lời.“Được, cô cứ như vậy đi! Chết cũng không hối cải! Đàn ông tốt đều tuột mất, xem tương lai cô sống thế nào!” Cao Triển Kỳ nói xong tức giận, đập bàn một cái rồi bước đi.Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, thở phào một hơi dài.Tôi không buồn, chẳng có gì buồn cả, tôi chỉ nghĩ: Yên trước ngựa sau… náo nhiệt tám hướng… Cao Triển Kỳ nhất định đã gặp anh ấy, anh ấy nhất định rất tốt.Nếu để tôi gặp anh ấy, tôi sẽ làm thế nào?Buổi tối tôi vẫn đi, bạn học cũ của chủ nhiệm- phó bí thư ủy ban chính trị và pháp luật Vinh Thăng Tỉnh, gặp mặt, kết giao, say này làm việc giải quyết vụ án cũng có tác dụng. Nói ra mọi người đều là những kẻ nịnh bợ.Trên bàn rượu, ai cũng đều uống rất vui vẻ, khi Cao Triển Kỳ kính rượu quá kích động, nửa ly vang đỏ đổ lên người tôi, cổ áo và trước ngực toàn bộ đều bị nhuộm đỏ.Tôi nói to: “Lão Cao, anh phải đền!”“Đền thì đền! Đến người tôi cũng đền cô!” Anh ta cũng cao giọng đáp, đáp xong liền tiếp tục tìm chủ nhiệm chuốc rượu.Tôi loạng choạng chạy ra đến cửa, hét lớn: “Phục vụ, lấy khăn ướt!”Nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang đổ chúng tôi vừa rót chạy đến, tôi giơ tay đón lấy, thúc giục: “Nhanh đi! Lấy khăn ướt cho tôi! Trên người tôi đều bị bẩn hết rồi!”Nhân viên phục vụ đồng ý rồi quay người chạy đi, chạy nhanh quá, mũ giáng sinh trên đầu rơi xuống đất.“Mũ này! Mũ! Lại rơi rồi!” Tôi vừa hét vừa cười lớn dáng vẻ hài hước của cô ấy.“Sao uống nhiều vậy?” Đằng sau đột nhiên có người nói chuyện.Tôi quay đầu, nhìn thấy một gương mặt, tôi vui mừng, gọi tên anh: “Khải Chính, anh không biết, cô ấy vô cùng buồn cười, chiếc mũ nhỏ quá, đội không được, tối nay rơi biết bao lần rồi!”Cười, nói xong, mới định thần lại.Không phải trong mơ, anh rõ ràng đang đứng sau tôi, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào.Tuy tôi vẫn luôn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không nên như thế này, trong tay cầm rượu vang đỏ, trên người nhuộm đầy rượu, mặt đỏ tưng bừng, lời lẽ hơi điên cuồng.Tôi ngơ ngẩn, quay người nhìn anh, vô thức hỏi: “Sao anh ở đây?”“Có việc phải giải quyết, nên anh quay về.” Anh đáp.“Hôm nay là đêm Bình an, anh nên…”Lời của tôi chưa nói xong đã bị anh cắt đứt: “Ban đầu định đi, nhưng đến lúc đó phải giải quyết nên ở lại.”Anh vẫn anh tuấn như vậy, má hơi gầy đi, chắc là việc công ty rất bận.Tôi chỉ hận không thể khắc anh vào trong tim, câu nói đó vẫn nói ra: “Có việc hay không, anh cứ thường về làm gì?”Ngữ khí của tôi không đúng nhỉ? Nghe ra không giống như yêu chiều, ngược lại có vài phần oán hận.Anh nhìn vào mắt tôi, khẽ đáp: “ Ừ, nhưng luôn không gặp em!”Lúc này nhân viên phục vụ đứng sau tôi, đưa khăn ướt qua, tôi không chú ý, anh giơ tay ra lấy, lại giật rượu khỏi tay tôi, đưa cho phục vụ.Sau đó, anh dùng khăn ướt lau cổ áo tôi, lắc đầu nói: “Đã là rượu đỏ, sao lau sạch? Anh đưa em đi mua áo mới.”“Được! Phải mua cái đắt nhất!” Tôi mỉm cười nói: “Phải mua cái vĩnh viễn mặc không bị hỏng.”“Được.” Anh đáp.“Còn phải mua quần, quần của em hôm nay cũng bị bẩn rồi, lau thế nào cũng không sạch.”“Được!”“Còn nữa, em muốn mua kem dưỡng mắt đắt nhất, họ đều nó khóe mắt em có nếp nhăn rồi!”“Được!”“Mua trang sức cho em! Mua nhà cho em! Mua xe cho em!…” Tôi nói một hơi.Anh vẫn chỉ đáp: “Được!”“Mua tất cả những thứ có thể dùng tiền mua được mua về cho em, Khải Chính, những thứ dùng tiền không mua được, em không cần.”“Trâu Vũ…” Anh giơ tay nắm lấy tay tôi.Tốt biết bao!Cuối cùng lại ở trước mắt, cuối cùng lại ở bên! Trong mơ cũng từng như vậy, nhưng trong mơ bàn tay nắm lấy không giống như bây giờ, ấm áp mà có lực. Cửa phòng bên đột nhiên có tiếng động.Tôi vội vàng vùng ra khỏi anh.Anh cũ