Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!!!

Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324740

Bình chọn: 9.5.00/10/474 lượt.

ặt nó:

– Thua chưa nào? Đây gọi là trong kế có kế.

Nó có nên tuyên dương cái chiêu vừa rồi của cậu ta không nhỉ? Nhưng bảo nó thua thì……. chưa chắc!

Khi ngã xuống, nó đã kịp với lấy mấy ngọn cây bồ công anh. Bây giờ chỉ cần……. buông ra! Ngay lập tức ngọn cây bật qua mặt Kỳ làm cậu phải nhắm mắt theo phản xạ tự nhiên. Nó nhanh chóng xoay người dậy và dùng đòn vật trong nhu đạo để vật ngã cậu, vơ mấy cánh hoa và lá đang dính trên mặt mình, thả xuống:

– Cậu mới là kẻ thua!

Nó mỉm cười tung tăng bước tiếp giữa cánh đồng, Kỳ thở dài ngồi dậy, đi theo. Cả một cánh đồng mênh mông toàn hoa là hoa có hai cái đầu nhấp nhô. Nó vui vẻ đi trước Kỳ và đùa nghịch với những bông hoa. Bỗng một trận gió thổi ào qua, cuốn những cánh hoa li ti mong manh bay tung vào khoảng không. Nó quay lại nhìn, Kỳ cũng đang ngước theo cơn gió hoa trắng muốt tinh khôi, lòng cậu đang nghĩ mông lung điều gì đó, khóe môi khẽ nhoẻn 1 nụ cười. Nó hơi choáng váng vì nụ cười đó đột nhiên tỏa sáng dù trời hôm nay rất mát, không có mặt trời. Kỳ quay lại nhìn nó, thấy nó đang nhìn mình, tim cậu chợt ấm nóng. Tiến lại gần nó, cậu nhẹ cầm tay nó áp vào ngực mình, nơi trái tim đang đập dồn dập đầy mạnh mẽ nhưng cũng rất đa cảm. Cậu nói:

– Tôi yêu cậu. Cậu sẽ chấp nhận tôi chứ?

Hoàng Kỳ tự mắng mình là một thằng ngốc. Cậu đã biết câu trả lời của nó qua những hành động, lời nói của nó. Cậu biết trái tim nó chưa bao giờ có chỗ cho tình yêu với cậu. Nó năng động, mạnh mẽ, nó thu hút, đặc biệt, nó cũng có biết bao cô gái yêu mến, chẳng thể nào lại chấp nhận cái thế giới thứ 3 mà cậu đang tồn tại trong đó. Nhưng trong lòng cậu……. thật sự có chút hy vọng…… dù là mong manh……

Nó im lặng nhìn Kỳ. Nó thấy trong ánh mắt ấy tất cả sự nồng nàn và tình cảm dồn nén. Phải kìm nén trong mình một tình yêu mà dư luận không chấp nhận, người đó cũng gần như là không có tình cảm với mình, cậu chắc hẳn đã rất đau khổ. Nó còn bắt gặp trong ánh mắt ấy một phần của chính mình. Đó là sự hy vọng mong manh. Một tia hy vọng, một sự chờ đợi dù biết gần như là vô nghĩa, nhưng vẫn trông mong, vẫn hy vọng, vẫn……. yêu!

Nó vẫn luôn đợi chờ Kỳ Anh, và vẫn luôn yêu anh, chưa bao giờ thay đổi. Chính vì thế mà nó càng không thể chấp nhận tình cảm này của cậu. “Hoàng Kỳ, tôi thật sự xin lỗi. Cảm ơn tình cảm cậu đã dành cho tôi….”

Nó cau mày:

– Đừng đùa nữa, tôi mà tin cậu thì tôi đi đầu xuống đất!

Đúng vậy, nó mà nói rằng nó tin, nó chấp nhận……. sẽ tạo cho cậu thêm ảo vọng. Những ảo vọng vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực…..

Hoàng Kỳ cười toe:

– Ha ha……. cậu khó dụ thật đấy. Người gì đâu mà vừa gầy vừa nhỏ, cái miệng thì lúc nào cũng xoen xoét như con vịt. Tôi còn chẳng thèm ưa chứ nói gì đến yêu với thích!

Cậu khinh khỉnh bỏ đi, nó tức xì khói đầu:

– NÀY, ĐỨNG ĐÓ! LẦN NÀY CẬU CHẾT VỚI TÔI!

– Hừ, có giỏi thì chết một mình đi. Tôi còn phải làm 1 siêu mẫu nổi tiếng cái đã.

– Cậu có mà siêu nạc thì có, siêu mẫu cái con khỉ!

– Còn cậu là siêu xương!

– Đồ siêu nạc!

– Siêu xương!

Nó bực mình hét to hơn:

– Đồ khỉ nhăn nhó!!

Kỳ cũng không kém cạnh, hét:

– Đồ lắm mồm!

Nó cự lại:

– Tôi có một cái mồm chứ mấy hả? Cậu mới là đồ lắm lời! Con trai gì mà lắm lời thế không biết!?

– Cậu không phải con trai chắc? Cậu còn lắm mồm hơn tôi!_ Kỳ khoanh tay khinh khỉnh.

– Tôi…… hừ!

Nó bực bội bỏ ra xe. Kỳ chợt buông thõng đôi tay, nhìn theo nó với ánh mắt buồn xa xăm…… Vậy là hết thật rồi….. Tình yêu thật ngớ ngẩn….. Nó khiến cậu điên đảo, khiến cậu không còn là chính mình, hoặc thực sự là chính mình….. Nó mang đến cho cậu nụ cười, niềm vui, sự mong nhớ, làm trái tim cậu rạo rực, xốn xang rồi lại đâm vào tim cậu bằng những mũi tên đau xé lòng. Tình yêu với nó cần được ngủ yên, trái tim cậu cần được ru để ngủ quên, để chôn vùi hình bóng nó. Hy vọng cũng từ đây chấm dứt!

Nó ra xe, yên lặng ngồi, lòng cũng buồn man mác. Tại sao cứ phải là tình yêu…… Nó chỉ muốn được làm một người bạn với cậu. Tại sao cuộc đời cứ mãi trớ trêu, người này đuổi theo người kia, người kia có đuổi theo một ai hay không không biết nữa. Nó đã làm Nhã Nhã đau lòng, giờ lại đến cậu…… Thật sự, nó bối rối chẳng biết phải làm thế nào……

Kỳ ra đến xe, ngồi phịch vào ghế lái, quăng cái điện thoại sang chỗ nó, lái xe đi:

– 132 cuộc. Anh ta thật thiếu kiên nhẫn đấy.

Nó há hốc miệng nhìn chiếc điện thoại của mình đang sáng lên số của Angus rồi lại nhìn Kỳ:

– Từ…. từ bao giờ……

– Tôi cầm để đảm bảo không bị phá vào phút quan trọng. Cậu biết mà….. Nếu đã không có chỗ cho tôi thì cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện với anh ta.

Nó tự dưng lại thấy bực, không thèm nói nữa. Kỳ thì đã lấy lại tinh thần. Nếu cậu không có được nó thì nó có thể với bất kì ai, trừ Angus ra! Nhưng bây giờ mà đưa nó đi thì nó cũng ủ dột cau có, đành mang nó về vậy. Cậu sẽ đá hết mọi vệ tinh rác bay xung quanh nó. Nó chỉ được đến với một cô gái bình thường mà mọi người đều thấy hợp thôi. Dù biết nó mới là người có quyền quyết định nhưng cậu nhất định sẽ làm như vậy.

Nó ngồi nhăn nhó suy nghĩ. Kỳ đã đưa nó về gần tới nhà rồi, tức là cậu ta sẽ không


Lamborghini Huracán LP 610-4 t