
ện ở tương lai…”
Anh ta giương khóe miệng, ý cười rất sâu.
“Nàng ấy đến từ ba trăm năm sau?”
“Đúng! Nàng là Mượn Xác Hoàn Hồn.” Tôi định dọa anh ta, hy vọng anh ta nghe nói chuyện mượn xác, sẽ không hỏi tiếp.
Không ngờ tới…
“Vậy có thể giới thiệu nàng ấy cho ta không?”
Một câu lơ đãng, không khác gì bom nổ.
Tôi cứng họng: “Cô ấy. . . . . Cô ấy. . . . . Lập gia đình . . . . . Tôi không tìm thấy…”
Anh ta nhếch mép, như cố nhịn cười: “Không phải nàng nói không có gì giấu nhau sao? Sao lại mất liên lạc?”
“Cô ấy. . . . . Gả rất xa. . . . . Không ở kinh thành…” Nói dối thật sự cần nỗ lực.
“Vậy có thể nói cho ta, nàng ấy tên gì ? Gả đến đâu?”
Chỉ cần một cái tên, đơn giản.
“Tô Huyễn Nhi, cô ấy gả đến Giang Nam.” Tôi thở dài, may mà mười năm trước tôi mê tiểu thuyết, đã đọc qua cuốn tiểu thuyết
“Dòng họ gia phu là ai?” Anh ta hình như cố vạch trần tôi.
“Họ Thạch, nghe nói cô ấy gả vào nhà kẻ thù, tôi rất lo, không biết bây giờ cô ấy thế nào.” Tôi lộ vẻ lo lắng.
“Nàng nhớ nàng ta?” Trong mắt anh ta đều là ý cười ấm áp.
“Nhớ thì có ích gì, tôi bặt tin cô ấy từ lâu.” Tôi liều mạng diễn!
“Nhớ lắm sao?” Anh ta buông người tôi ra, nằm ngửa, ngẩng đầu nhìn thinh không.
Áp lực trên người đã mất, tôi lập tức trầm tĩnh lại. Thật tốt quá! Nguy cơ được giải trừ !
“Đương nhiên nhớ, cô ấy là chị em tốt của tôi!” Tôi cười meo meo, mặt không đổi sắc.
“Vậy chúng ta đi tìm nàng ta!”
Lạnh!
~Quả nhiên, không thể vui vẻ quá sớm…
“Tôi không về nhà lâu rồi, A Mã sẽ lo lắng .”
“A Mã của nàng, ta sẽ nói giúp.” Anh ta cự tuyệt.
“Đi Giang Nam quá xa . . . . .”
“Ta sẽ chăm sóc cho nàng.”
Toát mồ hôi!
~“Vậy được rồi…” Cô gái tên Tô Huyễn Nhi dù sao cũng không có khả năng sẽ có mặt ở thời này, cứ coi như đi du lịch…
“Bảo nhi, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Mải suy nghĩ, tôi không nhận ra, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy tình cảm, thậm chí tôi không phát hiện, anh ta không còn gọi tôi là “Bảo cách cách” mà là “Bảo nhi”.
[Chương 8: Người đàn ông áo đen '>
Nói là tìm người, thật ra giống như du sơn ngoạn thủy. Hơn một tháng, không có nha hoàn hầu hạ, không có thị vệ bảo vệ, tôi và Vân Sở khi thì ngồi thuyền, khi thì lên bờ dạo chơi, ngày nào cũng tiêu dao vô cùng. Tìm Tô Huyễn Nhi chỉ là một lý do để ngụy biện. Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi càng lúc càng nhiều, còn tôi không muốn nghĩ sâu hơn. Chúng tôi chỉ cách nhau một tờ giấy trắng, hé ra thì sẽ bóc trần toàn bộ, mà tôi thì không muốn. Tình cảm mới này có lẽ đã đến lúc, tôi bàng hoàng, vừa sợ hãi, lại muốn chạy trốn… .
Đã gần đến hồ rộng phía tây thành Hàng Châu, trên con đê, trên chiếc cầu, tuyết đọng thành đám. Lôi Phong Tháp chứa đựng tình cảm đẹp đẽ lâu dài giữa Hứa Tiên và Bạch nương tử, thì mỗi nhịp trên cây cầu này phải bao trùm ngàn vạn tình cảm.
Mười sáu tuổi, tôi và anh Lăng đã tới nơi này, cầu còn mà người đã mất. Chúng tôi bây giờ đã cách nhau tới ngàn núi vạn sông? !
“Thế nào, nghĩ ở nơi này gặp được Hứa Tiên?” Anh ta cười yếu ớt.
“Tôi đã từng đến đây cùng một người.” Không biết vì sao, tôi muốn kể cho anh ta, “Hứa Tiên và Bạch nương tử chia lìa như thế, cho nên cầu này còn có tên là Đoạn Kiều[7'> .Nhưng tình cảm nói cắt là có thể cắt sao?”
Thân thể anh ta rõ ràng trở nên cứng ngắc, “Nàng và hắn. . . . .”
“Anh ấy nói cắt là cắt, người không cắt được là tôi…” Tôi nói yếu ớt.
Anh ta dừng một chút, “Có lẽ là hiểu lầm, vì sao không nói rõ ràng?”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, “Theo đuổi bao nhiêu năm, vẫn hy vọng anh ấy cho tôi một lý do, mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Lòng tự trọng của tôi đã đến giới hạn.”
Tôi và anh ta không nói gì nữa. Gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình, một chiếc áo choàng trùm kín người tôi, ấm áp quét qua, tôi cười với anh ta. Mắt anh tràn ngập những cảm xúc phức tạp, tim tôi như rút lại. Đột nhiên cảm thấy, tôi xuyên không đến nơi này, chính là trời an bài tôi làm bạn với con người luôn tịch mịch tận xương như anh. Nỗi ảm đạm của anh, sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, nỗi cô quạnh của anh đều làm tôi đau đến nhói tim. Một cơn xúc động ập đến, tôi chỉ muốn ve vuốt sự cô đơn trong lòng anh, tôi vươn tay, bàn tay chạm trên mặt anh, giữa nỗi cô tịch trên mắt anh, có thêm một thứ tình cảm sâu như biển cả, tôi nhìn vào biển cả, trầm luân…
Đằng sau người anh hé ra một bóng người mặc trang phục đen, gương mặt quen thuộc lại xa lạ như một tia sét, giật tôi đến kinh ngạc. Bóng đen càng lúc càng xa, tôi như người vừa tỉnh mộng, vội vàng đẩy Vân Sở ra.
“Anh Lăng!” Tôi hét lên. Trái tim đông cứng, tôi thật sự đã gặp được anh ta, Lăng Lỵ. Không phải là ảo giác! Tôi chạy dồn dập, ba bước thu còn hai bước theo cái bóng. Quá mức sốt ruột, quá mức kinh hãi, quên mất đôi chân của thân thể này đã được bó kỹ, tôi vấp, ngã sấp xuống mặt cầu.
“Nàng bị thương sao? Bảo nhi?” Vân Sở vội vàng nâng tôi dậy, lo lắng nhìn khắp người tôi.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, “Đừng nhìn, mau! Giúp tôi đuổi theo kia người mặc áo đen kia, xin anh!” Tôi van