XtGem Forum catalog
Tôi là bảo bối của ai

Tôi là bảo bối của ai

Tác giả: Đản Đản 1113

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 9.5.00/10/358 lượt.

hông muốn ăn . . . . . Cháu đi tìm đầu bếp làm một chén khác. . . . .” Cô bé tỏ vẻ không dám tin tưởng vào tài nghệ nấu ăn của tôi, không dám tự mình đưa qua cho Vương gia ăn.

“Lại nấu? ! Có phải định chờ anh ta xuất huyết luôn? ! Cô không đi! Tôi đi!” Tôi thô lỗ đẩy cô nàng ra.

“Ứng. . . . . Bà bà!” Tiểu Thúy giậm chân, nghĩ tôi to gan quá.

Tôi không muốn đợi thêm nữa! Tôi chỉ còn bảy ngày để sống, còn chờ đợi như vậy, có lẽ đợi đến chết, tôi cũng không còn cơ hội gặp anh một lần!



Trong phòng yên tĩnh, ngay cả một hơi thở của chủ nhân cũng không thấy.

Anh gầy …

Anh lặng lẽ ngồi cạnh một cái bàn, châm một ngọn nến, đốt một phong thư, ngọn lửa lan vào ống tay áo cũng không biết.

“Vương gia!” Tôi bước vội đến, chụp ống tay áo anh, kinh hãi nhìn, lá thư đã cháy sạch chỉ còn một góc, ghi tên Ninh Huyền chân nhân.

Sư phụ anh gửi thư.

“Bà nói đi, nếu ta đi tìm nàng, nàng có đồng ý trở về không?” Anh thì thào, như đang tự hỏi, khi nãy chút nữa đã có hoả hoạn, hình như anh hoàn toàn không biết.

“Vương gia, cô ấy không muốn trở về, người việc gì phải khổ sở đi tìm? Tìm được thì thế nào? Cô ấy không muốn lấy người.” Tôi chỉ có thể dùng những lời tàn nhẫn nhất để tiêu tan những suy nghĩ trong đầu anh, trời đất bao la, làm sao tìm được người? Huống chi, thật buồn cười, người muốn tìm đang ở ngay trước mắt.

“Nàng thật ngốc nghếch, tứ hôn thì thế nào, nàng không muốn gả thì có ai bức?”

“Vương gia, Hoàng Thượng ban hôn, Bảo cách cách có thể không gả sao?”

Anh cười nhẹ, “Nếu Tiêu Dao Vương cạo đầu làm hòa thượng, nàng tự nhiên không cần gả cho hắn.”

Lòng tôi cứng lại, anh. . . . Anh. . . . . Sẽ không ‘hiểu ra đời chỉ là hư ảo’ chứ… . .

“Vương gia, thật ra hôm ấy, Bảo cách cách còn một bài hát nhờ tôi hát cho người nghe.”

Tôi biết, dùng cổ họng của một bà lão bảy mươi ca hát thật sự quá khôi hài, nhưng, có một câu, tôi không kịp nói với anh, tôi rất muốn nói với anh, đó là —— rất yêu rất yêu anh, không biết tự khi nào, anh đã ở trong lòng tôi, đâm chồi kết trái.

“Muốn vì anh làm mọi chuyện,

Cho anh hạnh phúc hơn,

Trong tim anh,

Đã khắc tên em, (lời đúng: tên em đã bị chôn vùi)

Mong thời gian nhân lúc anh … Không chú ý,

Lặng lẽ mang hạt giống tình yêu,

Gây thành trái ngọt.

Em nghĩ có một ngày anh sẽ tìm được ( đã thay lời, bài hát gốc: Em nghĩ cô ấy là)

Một cô gái phù hợp với anh,

Em không đủ dịu dàng,

Trưởng thành, già dặn từ nhỏ,

Nếu em trở lại,

Vị trí bạn tốt,

Anh sẽ không còn,

Nhớ hình bóng em. ( có thay đổi, lời bài hát gốc: Khó khăn đến thế)

Rất yêu rất yêu anh ( không hát thành lời, chỉ ậm ừ khe khẽ),

Cho nên em đồng ý (câu thêm vào so với lời gốc)

Sẵn sàng ra đi để anh có thêm hạnh phúc,

Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát), chỉ để anh có được tình yêu,

Em mới an tâm.

Nhìn cô ấy đi về phía anh, gương mặt thật là xinh đẹp

Nếu em khóc cũng là vì vui mừng

Trên trái đất, hai người

Gặp nhau thật không dễ dàng,

Làm người yêu không trọn vẹn của anh, em vẫn cảm động,

Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát), cho nên tự nguyện,

Không ràng buộc anh bay về phía hạnh phúc đang đợi chờ anh

Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát) chỉ khi anh

Có được tình yêu em mới an lòng.

…[27'>

“Vương gia, người có hiểu ý Bảo cách cách không?” Cô ấy rất yêu anh.

Anh vẫn trầm mặc.

“Vương gia, Bảo cách cách hy vọng có một ngày, cô ấy có thể thấy anh tìm được tình yêu của mình, cô ấy mới có thể an tâm.” Bởi vì, cô ấy rất yêu anh.



“Thơm quá, cháo trứng muối thịt nạc sao? Ta đói bụng, ta ăn nhé!” Anh nâng bát, tao nhã dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng.

“Thật sự rất ngon.” Anh cúi đầu, nở nụ cười, cười đến sáng lạn, một giọt nước mắt rơi vào bát…

Kiếp trước, khi giọt nước mắt anh rơi vào lòng, tôi có cảm giác gì? Tôi không có trí nhớ của kiếp trước, cho nên không thể hiểu.

Kiếp này, nước mắt anh, nỗi đau của anh, tôi nhìn thấy, cho nên tôi cũng rất đau, bởi vì tổn thương của anh là tôi, không thể để anh đau… Nếu có thể, tôi tự nguyện đem tất cả niềm vui trên thế gian này đổi lấy giọt nước mắt kia… Chỉ mong anh, đừng. . . . . Rơi lệ…

Ngày thứ tư, anh đã khôi phục phong thái vốn có, bắt đầu ăn cơm như thường, chỉ yêu cầu ba bữa là tôi đưa vào.

Tôi có thể tự do nhìn anh, nhìn anh từ từ ăn cơm.

Tôi nghĩ, kết thúc như vậy, có lẽ cũng tốt…

Sáu ngày sau, trong vương phủ, người chết là một bà lão không có con cái, không phải Bảo cách cách mà Tiêu Dao Vương yêu nhất… .

… .

Ngày thứ năm, tôi trồng trước phòng anh một cây nhỏ, tôi hy vọng, sau khi tôi chết, cái cây này vẫn làm bạn với anh…

Cây này sẽ lớn, sẽ thay tôi bảo vệ cho người đàn ông tôi yêu.

Tốt nhất, nó có thể nở ra một bông hoa thanh nhã, khi gió thổi qua, nó sẽ theo gió nói với anh, cô ấy rất yêu rất yêu anh… . .



[Chương 22: Kết hợp '>

Ngày thứ tám.

Sáng tinh mơ, tôi lại ngồi xổm trước cửa phòng anh, kinh ngạc đến muc không thấy bùn đất bám vào mầm cây.

Tại sao nó vẫn không lớn lên?

Trời lạnh thế này, nó có thể chết không? ! Làm sao có thể!

“Bà nhìn cái gì?” Một giọng nói tò mò đập vào tai, người nói cũng ngồi xuống, “Sao lại có một cây nhỏ ở đây?”