
h tượng hai năm trước lại hiện về trước mắt, nỗi đau sâu kín lại dâng lên, phút chốc sắc mặt tái nhợt.
– Cậu không sao chứ?_bên tai Nhã Điềm vang lên tiếng nói trầm ấm của Tuấn Nguyên.
– Tôi không sao.
Mặc dù nó nói không sao nhưng cảm giác có gì đó xót xa nhen nhóm, khóe mắt ươn ướt sao có thể không nhận ra nó sắp khóc. Tuấn Nguyên mặt không đổi sắc lôi Nhã Điềm xềnh xệch ra ngoài, cậu không muốn thấy nó mặt buồn so như thế. Lúc Khải Huy vừa đi ra cùng Anh Trúc cậu có thể nhận ra nét hụt hẫng cùng xót xa trên gương mặt Nhã Điềm.
Hai người vừa rời khỏi lớp lập tức lại dâng lên một hồi xôn xao. Đơn giản vì mọi người đều nghĩ Nhã Điềm giả vờ trật chân để được gần gũi Khải Huy chen chân làm người thứ ba giữa Khải Huy và Anh Trúc.
– Nè cậu lôi tôi đi đâu vậy?
– Đi ra ngoài cho đỡ phiền muộn.
Chỗ Tuấn Nguyên đưa Nhã Điềm đến không nơi nào khác chính là sân thượng. Lúc đi ngang tầng ba của khối mười hai, hai người đã không biết có hai ánh mắt nhìn hai người với tia nhìn phức tạp và khó hiểu.
Nhất Khang nhếch lên một nụ cười như có như không, xem ra anh đoán không sai quan hệ của Khải Huy và Tuấn Nguyên có khoảng cách đúng là do cô bé này gây ra. Trong khi đó Khánh Vy có chút khó hiểu đối với Nhã Điềm nhưng cũng nhanh chóng tan đi vẫn giữ trên gương mặt sự điềm tĩnh nhất mang một sắc thái lạnh lùng xoay người vào lớp tỏ vẻ không quan tâm. Nhất Khang nhìn vào thân ảnh biến mất trong lớp học có chút hụt hẫng đã bao lâu anh mong thấy một nụ cười của Khánh Vy nhưng cho đến bây giờ vẫn là sắc thái lạnh lùng nhìn anh không chút cảm xúc.
Nhã Điềm cũng không hề biết rằng lúc vừa rời khỏi lớp Khải Huy và Anh Trúc bỏ quên sổ ghi chép liền quay lại lấy đã nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo, Khải Huy đau xót nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi xoay người đi không nói một lời, trong lòng tức giận cùng cảm giác đắng chát tận tim ” Nhã Điềm có thật cậu lại một lần nữa rời khỏi tôi hay không?”. Anh Trúc nở nụ cười đắc ý khi thấy cảnh tượng vừa rồi ” Nhã Điềm đây chính là cậu tự tạo nghiệt không phải do tôi.”
Sân thượng lộng gió như át đi tiếng nói yếu ớt của Nhã Điềm.
– Buông ra Tuấn Nguyên!
Nhã Điềm nhìn Tuấn Nguyên có chút tức giận, nói chung cảm xúc của Nhã Điềm bây giờ cực kì tệ, nó không muốn bất cứ ai làm phiền mình.
– Người cậu yêu chính là cậu ta sao?
– Không…không phải?
Nhã Điềm nghe đến câu hỏi của Tuấn Nguyên bất giác tay run lên, nắm chặt lại, nó không biết tại sao yêu Khải Huy lại là nỗi sợ hãi thật lớn vây lấy nó khiến nó nhớ về Nam Thành, đó là một cảm giác đau đớn cùng cực không thể nào gạt bỏ. Nó luôn tự dối lòng rằng người nó yêu là Nam Thành nhưng sao mỗi lần nhắc đến điều đó nó cảm thấy lòng chua xót, mặn đắng tận tâm can.
– Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao Khải Huy đi cùng Anh Trúc cậu lại đau lòng?
– Tôi không có.
Sau câu trả lời tại sao Nhã Điềm cảm thấy cổ họng đắng vô cùng như nó vừa uống phải thứ gì, nghẹn ngào nhưng không nói nên lời. Tim cũng vì vậy mà đau nhói không thôi thật ra nó nên làm gì mới tốt nhưng nó gạt bỏ mọi thứ để đến với người con trai đó có phải đã quá ích kỉ rồi không? Nếu Khải Huy thật sự đã yêu người con gái khác thì nó không thể vì một chút ích kỉ của bản thân mà níu kéo hắn được huống chi nó là người từ bỏ hắn trước vì vậy nó không có quyền lựa chọn.
– Cậu gạt được người khác không thể gạt được tôi đâu.
Để nói ra điều này chính Tuấn Nguyên cũng cảm thấy vô cùng mặn đắng, dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật trước mắt chính là như vậy dù không ở cùng Nhã Điềm nhưng chỉ học chung một năm thôi cũng đủ khiến cậu vô cùng hiểu nó.
– Cậu quá đề cao bản thân rồi!_Nhã Điềm cố giữ bình tĩnh nhếch môi cười nhạt.
Cho dù Tuấn Nguyên đoán được mọi tâm sự của nó thì sao mọi thứ vẫn là như vậy, cái rào cản đau thương không thể khiến nó quên đi được, nó không có can đảm thừa nhận chính cái sự ngu ngốc kia đã đưa một người con trai vô cùng tốt với nó phải rời xa thế giới này.
Còn nỗi đau và sự đắng cay nào hơn nhìn người con trai đối xử tốt với mình bằng cả trái tim ra đi trước mắt mình.
– Là tôi quá đề cao bản thân hay chính cậu dối lòng?
Từng giọt lệ đắng rơi xé tan cõi lòng, Nhã Điềm biết nói gì đây trong phút chốc chỉ có thể nắm chặt bàn tay run run, có là một giấc mơ đi chăng nữa Nhã Điềm cũng không muốn một lần nữa lại mơ thấy nhưng đó không phải mơ mà là một bi kịch thật sự trớ trêu hơn người gây ra bi kịch đó lại là nó. Tuấn Nguyên nói không sai chính là bản thân nó đang dối lòng nhưng như vậy nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao nó cũng phải xác định lại tình cảm kia một lần nữa, nó không muốn một bi kịch khác lại diễn ra một lần đã là quá đau đớn rồi.
CHƯƠNG 8 : QUÁ KHỨ MỜ NHẠT
“Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước”
Ngoài trời mưa giăng kín lối, sân trường Duyệt Phương ngập nước, cơn mưa làm bầu trời đen u ám tuy nhiên vẫn không che lấp đi sự vui tươi cùng rạng rỡ trên gương mặt của những cô cậu học sinh tinh nghịch.