Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324202

Bình chọn: 9.5.00/10/420 lượt.

an can nhếch môi cười trêu chọc.

Tần Trực học ban xã hội nên tâm trạng cũng nghệ sĩ hơn biết nắm biết buông đúng lúc để tâm trạng bản thân luôn vui vẻ vì vậy mà cậu ta chính là người thích hợp để người ta chia sẻ tâm sự.

Khải Huy vẫn vậy nhắm mắt không đáp trả, hắn biết cho dù nói ra cũng chẳng giải quyết được gì ngoài chuyện thêm phiền lòng.

– Sao không trả lời, hiện tại tôi rất có tâm trạng cho người ta tâm sự._Tần Trực tiếp tục độc tấu.

Trời mưa đã buồn ngồi độc tấu một mình thật không nên, Tần Trực cũng lặng lẽ nhìn mưa rơi trong lòng cũng dâng lên cảm xúc mơ hồ.

– Cậu có tâm trạng nhưng tôi không có tâm trạng.

Khải Huy cất giọng lạnh lùng liền nhảy khỏi lan can đi vào phòng, hắn bình thường thích ở một mình bây giờ liền xuất hiện con ma nhiều chuyện này suốt ngày bám lấy hắn bày tỏ tâm sự không buông.

– Cần gì cáu gắt như vậy chỉ là bạn ấy có bạn trai mới thôi mà._Tần Trực nhảy xuống khỏi lan can đi theo Khải Huy lải nhải.

Chuyện Khải Huy buồn là chuyện gì cậu ta biết tuốt, nhưng hình như cậu ta lại không biết cái miệng hại cái thân, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy.

Khải Huy dừng bước trừng mắt nhìn Tần Trực đang cười vô tội vạ, Tần Trực bị ánh nhìn sắc bén của Khải Huy làm cho hoảng sợ nở nụ cười cứng đờ. Đừng nhìn cậu ta như vậy chẳng qua mắt cậu ta thấy thế nào thì nói thế ấy thôi, người không biết không có tội.

– Cậu là muốn ăn đòn có đúng không?

Nuốt hoảng sợ xuống tận đáy lòng, Tần Trực vỗ vai Khải Huy một cái liền tìm đường thoát thân.

– Dĩ nhiên không, nhưng cậu nên suy nghĩ cho thoáng một chút!

Khải Huy nhíu mày một cái nhìn theo bóng dáng Tần Trực dần biến mất sau cửa phòng, ý cậu ta là gì bảo hắn đừng để ý đến chuyện Nhã Điềm có bạn trai hay không tiếp tục làm điều mình muốn hay bảo hắn buông tay khỏi mối tình này.

Khải Huy bước vào phòng với một loạt những suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi hình ảnh đã thấy.

———————————-

Mưa!

Mưa lại rơi!

Nhã Điềm đứng trước cửa phòng ngắm mưa rơi, nó có rất nhiều kí ức về mưa bên cạnh Nam Thành và Khải Huy. Mỗi một lần nhớ đến nó đều cảm thấy tự trách, cảm thấy tim mình đau nhói, đã một năm nhưng nó vẫn không thể quên. Làm sao có thẻ tình bạn đơn thuần ấy trong ngần ấy năm, tình yêu ngộ nhận ấy đã cướp đi một sinh mạng.

“Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước”

– Cậu cũng rất biết suy tư nhỉ?_Anh Trúc từ đâu liền xuất hiện bên cạnh buông lời châm chọc.

– Chỉ là một chút tâm trạng cũng không nghĩ sẽ phiền cậu bận tâm.

– Cậu và Tuấn Nguyên đúng là quan hệ không tầm thường._Anh Trúc nhếch môi cười.

Giọng điệu của Anh Trúc mang theo vị chua chát khiến Nhã Điềm có chút đau xót trong lòng. Nếu nói vì lỗi lầm kia Nhã Điềm không thể đối mặt với Khải Huy thì việc đối mặt với Tuấn Nguyên càng làm nó thêm nghẹn ngào vì vẻ mặt của Tuấn Nguyên quá giống Nam Thành, điều đó khiến Nhã Điềm trong vô thức đau xót nhớ về hình bóng Nam Thành. Ngày đó Nhã Điềm vẫn mong chỉ là một giấc mơ nhưng vì sao nó ngủ mãi mà không thể tỉnh dậy, bên cạnh nó đã không còn một Nam Thành trìu mến ấm áp ngày nào.

Sân trường Duyệt Phương ồn ào giờ ra chơi, cả bốn người cùng nhau mua đầy ắp thức ăn nhanh liền kéo nhau ra một góc có ghế đá dưới tán cây bằng lăng trò chuyện, đọc sách. Nhã Điềm vẫn thích ngồi tán gẫu hơn là đọc sách, nó thường nói đến gây gỗ với Khải Huy thì mới thôi cứ hễ bị Khải Huy đe dọa liền nép sau lưng Nam Thành. Cậu chỉ khẽ mỉm cười liền dùng toàn lực che chắn cho dù biết Khải Huy chỉ là đùa giỡn vốn không dám làm gì Nhã Điềm nhưng mỗi lần đứng sau Nam Thành đều mang đến cho nó một cảm giác an toàn. Nụ cười của cậu ấm áp như nắng ban mai khiến cho bất cứ ai dù trong tâm trạng cô đơn cũng cảm thấy được sưởi ấm, sự lạnh lẽo đó cũng bị nụ cười của cậu thiêu đốt.

Khẽ liếc mắt nhìn trời, Nhã Điềm cố hít thật sâu kìm nén đau thương trong lòng, nó muốn xua đi những kí ức có hình ảnh của Nam Thành nhưng mãi không xua được. Trời hôm nay thật u ám như chính lòng của Nhã Điềm.

– Tôi và Tuấn Nguyên vốn chỉ có quan hệ bạn bè hết sức bình thường.

– Bình thường hay không trong lòng cậu biết rõ.

Anh Trúc liếc mắt khinh thường nhìn Nhã Điềm rồi đi thẳng vào trong, những tình cảm của Nhã Điềm trước kia quá phức tạp cho dù có nói ra cũng chẳng ai có thể hiểu huống hồ một người có lòng dạ hẹp hòi cùng ích kỉ như Anh Trúc càng không thể hiểu được. Anh Trúc một lòng muốn chiếm dụng cho mình một tình yêu nhưng chưa bao giờ chịu nhận thức rằng tình yêu không thể chỉ có từ một phía.

Anh Trúc thiết nghĩ nếu không có Nhã Điềm thì Khải Huy sẽ không đau khổ với mối tình đơn phương đó và cũng sẽ không hờ hững với cô cho đến tận bây giờ. Nếu Nhã Điềm đã rời khỏi Khải Huy trong ngần ấy thời gian vì sao còn quay lại muốn tranh đoạt tình yêu với cô sao, chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra vì sao một tình yêu cô đã nuôi hi vọng bấy lâu liền bị sự xuất hiện của Nhã Điềm đạp đổ.

Tình yêu cũng giống như một vòng tròn nếu hai người thật sự có


XtGem Forum catalog