Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323731

Bình chọn: 8.5.00/10/373 lượt.

hồ bơi? Không phải nhớ tôi đấy chứ?

Nhã đứng ngẩn người một chỗ không nhúc nhích. Vì trước mặt nó không xa chính là Khải Huy. Câu nói kia của Tuấn Nguyên đủ lớn để cả Khải Huy nghe. Bàn tay Khải Huy nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên. Nhã Điềm không dám tin trợn mắt nhìn Tuấn Nguyên.

– Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?

– Tôi chỉ đùa thôi._cậu ta ghé sát tai Nhã Điềm cười khẽ.

– Khải…

Nhã Điềm giật mình lùi mấy bước, muốn hướng Khải Huy giải thích nhưng hắn đã quay lưng đi rồi. Nhã Điềm chợt muốn chạy theo nói gì đó nhưng nhìn hắn như vậy, lời nói gì nó cũng nghẹn lại nơi cổ họng không nói ra được. Nó đã đến hồ bơi trong khi hắn không cho phép hơn nữa còn đi cùng Tuấn Nguyên điều này khó tránh khỏi hiểu lầm.

Tuấn Nguyên đứng tại chỗ nhíu mày nhìn Khải Huy xoay người rời đi. Trong lòng thoáng cái đau lòng nhìn Nhã Điềm chua xót.

– Có cần tôi đi giải thích với cậu ta không?

– Không cần.

Nhã Điềm hít sâu một hơi cũng chậm chạp đi về phía trước. Chỉ thấy ở phía sau, Anh Trúc đứng đó mỉm cười nhìn theo dáng Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên. Ánh mắt thoáng cái lạnh như băng. Ai lại có thể biết Khải Huy là do Anh Trúc gọi đến chứ.

– Tôi nói sẽ không để hai người bên nhau thì sẽ làm được._Anh Trúc nói thầm một câu.

– Nè, cậu không phải nói hẹn Khải Huy đến dạo sao, tại sao chưa gì cậu ấy lại quay trở về rồi?_Lạc Huyền không hiểu.

Anh Trúc giật mình, trên môi từ nụ cười đắc ý thoáng cái biến thành chua xót.

– Biết làm sao, chắc là cậu ấy bận việc gì đó.

– Dù bận cũng phải đến nói một câu chứ sao có thể đi như thế.

– Bỏ đi, còn nhiều thời gian mà.

– Tôi cảm thấy con bé đó bắt cá hai tay hay sao ấy?

Anh Trúc nhìn theo bóng lưng Nhã Điềm liền mỉm cười.

– Chắc không phải đâu.

Anh Trúc nói xong không thèm để ý tới ánh mắt khinh thường của Lạc Huyền dành cho Nhã Điềm nhàn nhã trở về phòng. Để lại sau lưng rắc rối cho Nhã Điềm.

Bắt cá hai tay? Đây chính là một ý kiến không tệ.

Lạc Huyền thoáng cái tức giận nhìn theo Nhã Điềm rồi cũng theo chân Anh Trúc rời đi.

Nhã Điềm bước nhanh một chút muốn đuổi kịp Khải Huy nhưng hắn đi rất nhanh. Chỉ một lúc đã thấy hắn biến mất rồi. Ánh mắt Nhã Điềm trong phút chốc trống rỗng. Giấc mơ ngày ấy thoáng hiện về. Hắn trong chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười như thiên sứ biến mất trong làn sương mờ ảo. Thật là nó không thể chấp nhận chuyện như thế. Đúng thế khi hắn ở bên cạnh thì nó không cảm nhận gì đặc biệt, nó nghĩ đó là điều tự nhiên là thế. Cho đến khi hắn biến khỏi tầm mắt thì nó mới biết thực sự có một sự mất mác rất lớn.

CHƯƠNG 21.2: BẮT CÁ HAI TAY?​

“Bắt đầu lại có được không?”

Nơi cuối chân trời không còn tia nắng nào le lói. Nhã Điềm một mình bước lững thững ra khỏi khuôn viên kí túc xá. Nhưng Nhã Điềm lại không tự chủ được bước về phía vườn trường. Vườn trường chia làm ba khu vực, một khu vực là trồng toàn hoa kiểng thơm mát, một khu vực là trồng thuốc nam cùng một số thảo mộc khác. Một khu vực khác rộng lớn hơn trồng toàn cây sao, cây lim, những cây gỗ lớn., còn có cả hoa ngọc lan, hoàng lan. Nhã Điềm men theo hương thơm của hoa mà đi.

Dưới gốc hoàng lan có một người con trai ngồi đó, ánh mắt nhìn xa xăm. Trên tay người con trai ấy cầm một cây sáo trúc, từ bên miệng thổi ra một tiếng sáo nhẹ nhàng mà êm ái khiến người dễ thả hồn mà trầm luân trong khúc nhạc đó.

Nhã Điềm vừa đi theo hương hoa cũng như là đi theo tiếng sáo. Tiếng sáo trầm bỗng mang vẻ cổ điển nhưng lại cảm tưởng giống như có một dòng suối nhẹ chảy qua. Gió lay động, lá cây cũng theo đó rơi xào xạc. Những chùm bông hoàng lan cũng theo đó mà nhẹ nhàng rơi xuống, chùm bông có sắc vàng mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Tiếng sáo mang âm điệu của bài hát “Lệ tình” mang theo một chút sầu não. Tiếng sáo du dương hòa vào trong gió khiến nó lại trở nên buồn ảm đạm.

Nhã Điềm từ xa nhìn thấy bóng dáng mà trong lòng dâng lên buồn khổ. Cảm xúc đau xót lại lan tràn. Có thể hay không hắn hiểu lầm nó mất rồi. Nó rất muốn giải thích nhưng giải thích cái gì cho hợp tình hợp lí đây? Nó chỉ sợ càng giải thích càng rối loạn chỉ bằng giữ im lặng như vậy vẹn cả đôi đường.

Tiếng sáo mang theo tiếng lòng cứ réo rắt bên tai, Nhã Điềm vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn Khải Huy. Bản nhạc rốt cuộc cũng kết thúc, Khải Huy nắm chặt cây sáo trúc trong tay dựa lưng vào gốc cây, một tay nhẹ mân mê những đóa hoàng lan. Hắn rất khó chịu, một lời không thể nào nói hết nỗi lòng này. Hắn khẽ thở dài một tiếng, có lẽ tình yêu này không thể tiếp tục nữa chăng? Hắn kiên trì lâu như vậy nhưng vẫn vô vọng. Nhã Điềm không quên được Nam Thành, trong lòng mãi mãi cũng chỉ có bóng dáng của Nam Thành. Cho nên hiện tại nó nhìn nhận Tuấn Nguyên chính là Nam Thành, cho dù biết không phải nhưng nó thà bù đắp lỗi lầm cũng không muốn thừa nhận tình cảm bản thân.

Chợt một tiếng động va chạm lá cây khô vang lên, Khải Huy nâng mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, bóng dáng đó lại lại rơi vào mắt hắn. Bốn mắt nhìn nhau. Nhã Điềm có chút hoảng hốt khi bị bắt gặp nhìn trộm. Ánh mắt Khải Huy chợt ảm đạm rồi lẳng lặng t


Polaroid