
Tối manh xuyên qua
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327643
Bình chọn: 8.00/10/764 lượt.
ong không khỏi bất đắc dĩ cười cười, “Ngươi không mệt sao?”Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa khóe miệng, lời thề son sắt, “Không mệt, chiếu theo tốc độ này, đổi sang hình thức khác, còn có thể nói một canh giờ!”Tĩnh Huyền Phong muốn mở miệng, phía sau liền truyền đến tiếng hộ vệ vương phủ bẩm báo, “Vương gia, xe ngựa ngài muốn đã chuẩn bị xong rồi.”“Tốt, các ngươi mang theo quân y về Vân thành trước đi.” Tĩnh Huyền Phong nhìn chiếc xe ngựa nhỏ mộc mạc cách đó không xa, có vẻ rất vừa lòng.Hộ vệ hơi nhíu mày, lo lắng nói, “Vì an nguy của Vương gia, ngài có cần nghĩ lại…”Tĩnh Huyền Phong giơ tay đánh gãy, nét mặt mang theo mệnh lệnh kiên quyết không thể nghi ngờ, hộ vệ tức khắc im tiếng, “Chúc Trấn Nam Vương gia, Trấn Nam Vương phi thuận buồm xuôi gió!” Chuyện kể rằng, đây là lần đầu tiên Trấn Nam vương đi xa một mình, quả thật hắn có cảm giác bất an sâu sắc.“Đến thông báo cho quốc vương hai nước một tiếng, nói bổn vương đi rồi.” Tĩnh Huyền Phong đơn giản dặn dò, đồng thời ôm Cổ Tiếu Tiếu lên xe ngựa. Hắn nhảy lên chỗ điều khiển, vung roi ngựa lên, thong thả tự nhiên nghênh ngang rời đi.…Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này vẫn còn đang mê mang, nàng vén mành xe sờ sờ lưng Tĩnh Huyền Phong, đợi xác định lái xe không phải xa phu xong, không khỏi khó tin hít sâu một hơi, “Thân ái, sao ngươi lại tự mình lái xe?”Dưới ánh nắng xinh đẹp, khóe miệng Tĩnh Huyền Phong cong lên một ý cười sáng lạn, một tay nắm cương ngựa một tay kéo Cổ Tiếu Tiếu đến ngồi chung. “Chỉ có hai ta du ngoạn, như vậy không tốt sao?”Cổ Tiếu Tiếu ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại, từ khi nàng gả cho Tĩnh Huyền Phong, thời gian bọn họ được ở riêng với nhau cộng lại có lẽ còn chưa được ba ngày, dù muốn tán gẫu cũng phải đợi lúc đêm dài nhân tĩnh. Giờ phút này, cuối cùng nàng cũng tìm được chút cảm giác vợ chồng tân hôn đi hưởng tuần trăng mật, không khỏi tâm tình tốt tựa vào đầu vai Tĩnh Huyền Phong cọ cọ. Thế giới của hai người, hắc hắc hắc hắc…“Sao ngươi không hỏi chúng ta đi nơi nào?”“Thích đi đâu thì đi, đi theo ngươi là được.”Ánh mắt Tĩnh Huyền Phong hiện ra nhu hòa khó gặp, tiếng vó ngựa đạp lá cây thanh thúy du dương truyền đến bên tai, ánh mặt trời đủ mọi màu sắc sinh động nhảy múa, chim chóc líu lo hót trên cành cao… Hắn ôm bả vai nàng nhích lại gần mình, đối với hoàng thất mà nói, cơ hội cho phu thê ở riêng quả thật không nhiều lắm, nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm, càng không cho phép hoàng tử một mình đi lại, nhưng vì có thể im lặng ngồi riêng với Tiểu Hạt Tử, hắn tình nguyện một lần tiếp một lần vi phạm hoàng quy. Chương 66: Mỗi ngày yêu ngươi nhiều hơn một ítTĩnh Huyền Phong mang theo Cổ Tiếu Tiếu xuôi về hướng nam, đi tới Nam Điệp Quốc xa xôi nhất. Dọc đường bọn họ nói cười không ngớt, vừa đi vừa du ngoạn, đương nhiên cãi nhau là không thể tránh khỏi, mà thật ra, ầm ĩ lớn nhỏ thế nào đều do một ý nghĩ của Cổ Tiếu Tiếu quyết định hết. Nàng nghĩ đến tình cảnh không nơi nương tựa của mình lúc này, liền quyết định tạm tha cho Tĩnh Huyền Phong một con đường sống.Hai người sớm thay y phục mộc mạc thường ngày, mặc dù Tĩnh Huyền Phong thường xuyên lơ đãng phô trương thanh thế Vương gia, nhưng một thân quần áo hiệp khách khiến hắn thiếu mất vài phần cao ngạo không ai bì nổi, hơn nữa người sai bảo được chỉ có mình Tiểu Hạt Tử, vậy nên cơ bản đều là Tĩnh Huyền Phong chăm sóc cho Cổ Tiếu Tiếu.Bọn họ giống dân chúng bình thường, đi đến nơi nào thì ăn đồ nơi đó, cảm thấy cái gì ăn ngon nghịch vui liền mua một đống lớn, vậy nên còn chưa đi được bao xa đã chất đầy đồ đạc lên xe ngựa nhỏ. Chuyện kể rằng, người cổ đại cũng để ý đến mấy thứ đồ cổ, gặp được kiến trúc lịch sử hoặc vật điêu khắc lâu đời, Tĩnh Huyền Phong sẽ thuyết minh vài câu ít ỏi cho Cổ Tiếu Tiếu nghe, dù không chuyên nghiệp sinh động như hướng dẫn viên du lịch, nhưng Cổ Tiếu Tiếu vẫn hứng thú vô cùng.“Nếu có thể tiếp tục sống thế này, thật tốt biết mấy.” Cổ Tiếu Tiếu ôm cánh tay Tĩnh Huyền Phong, cảm xúc nhất thời bộc phát mà thở dài.“Ngươi lúc nào cũng tham lam.”“Nữ nhân luôn tham lam a, vậy nên mỗi ngày ngươi phải yêu ta nhiều hơn một ít!”“Haiz, không nhiều hơn được đâu.”Cổ Tiếu Tiếu ngẩn ra, rất nhanh cười tủm tỉm gật đầu, “Cũng đúng, ta đã chiếm trọn trái tim của ngươi rồi còn gì, hắc hắc!”“…” Không rụt rè chút nào.Tĩnh Huyền Phong phóng tầm mắt nhìn phong cảnh xa xa, núi cao suối xanh chim bói cá, xinh đẹp tựa như bức họa cuộn tròn, lại nhìn đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Tiểu Hạt Tử, mặc dù mỗi ngày nàng ra vẻ không sao cả hi hi ha ha, nhưng trong lòng Tĩnh Huyền Phong biết rõ ràng, nàng khát khao ánh sáng cỡ nào.Một chiếc khăn tay nhỏ bé chạm đến trán Tĩnh Huyền Phong, dường như muốn lau mồ hôi giúp hắn. Tĩnh Huyền Phong thu hồi suy nghĩ, ánh mắt dừng trên cần cổ trắng nõn của nàng, “Mặt trời chói chang chiếu thẳng, sao ngươi phơi nắng lại không đen?”“Oa, ngươi thật độc ác a Tĩnh Huyền Phong, ta đã mù đã lép rồi, ngươi cư nhiên còn hy vọng ta phơi nắng thành người Châu Phi?”“Người Châu Phi, là người thế nào?”“Châu Phi là một vùng đất, nơi đó đều là người da đen, làn da vừa đen vừa bóng, nhưn