
ên.
Ở trong lòng đem Sùng Hoa ra mắng hơn tám trăm lần, Diễm Nhiên cũng chỉ có thể giả vờ như không có gì cùng ăn cơm trưa với bạn cũ.
“Sao không gọi bạn trai mày cùng đến? Thân là ‘bạn gái’ của mày, tao phải giám định kỹ lưỡng một chút xem hắn có thích hợp với Diễm Nhiên iêu dấu của nòng tao không a?” Xảo Tư bỡn cợt nói.
Diễm Nhiên hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, đoạn rầu rĩ tiếp tục ăn cơm.
“Ta nói đại tiểu thư à, mày mặc có một bộ quần áo mà mặc đến giữa trưa là chuyện gì xảy ra a? Nghe thấy mày liên thanh kêu thảm thiết, tao thiếu chút nữa muốn gọi cảnh sát đó. Bạn trai mày ngược đãi mày sao? Mày nói thật ra nha.”
“Này, đủ chưa?” Diễm Nhiên mặt mày đỏ bừng, “Bạn bè đã nhiều năm như vậy, mày chỉ thích khi dễ tao. Sùng Hoa với mày thế mà y chang một cặp, chuyên môn thích thấy tao phát quẫn.”
Xảo Tư cười ha ha, “Nhìn mày phát quẫn, đích xác là đầy thú vị, đại tiểu thư.”
“Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tao là đại tiểu thư.” Cô có chút mất hứng.
“Tướng môn hổ nữ?”
“Trâu Xảo Tư!”
“Vẫn là ở cùng với mày thú vị, chọc mày rất vui.” Xảo Tư dáng vẻ khoái trá cười lớn, tiếng cười trong trẻo dẫn tới ánh mắt ái mộ của vài vị khách nam bàn bên.
Diễm Nhiên không khỏi bị chọc cười. Đối với Xảo Tư, cô vĩnh viễn không thể tức giận, tựa như giống với Sùng Hoa vậy. Nghĩ tới hắn… trong lòng lại dấy lên từng đợt lo lắng.
“Nói đi!” Xảo Tư hào hứng chống cằm, “Cậu bé xinh trai kia dụ được ở đâu vậy?”
Diễm Nhiên đỏ mặt kể ra đầu đuôi, thì ra… có người nghe mình nói chuyện cùng Sùng Hoa, là thoải mái như thế này. Bạn của cô không nhiều lắm, cơ hồ đều là văn hữu trong giới học thuật tới lui, ngại vì thân phận thầy trò giữa cô và Sùng Hoa mà không nói với ai được.
Hiếm khi Xảo Tư đến đây, lúc này mới có thể bày tỏ tâm sự riêng, giống như được trở lại thời thiếu nữ đã lâu trước đây.
“Mày thật đúng là không có thiên phú a!” Xảo Tư kêu lên, “Yêu đương với đối tượng tình một đêm? Tên kia lại còn là học sinh của mày? Mày ngay cả làm người xấu cũng không có tài, còn có thể làm được gì a? Ngốc!”
“Đó là tao nhất thời hồ đồ, chứ không muốn làm người xấu…” Cô càng nói càng nhỏ giọng.
“Đồ ngốc! Được tao bồi dưỡng lâu như vậy, còn không biết cái lợi của người xấu?! Uổng công tao làm ‘bạn gái’ mày rồi!” Xảo Tư cực kỳ tức giận.
“Mày cũng không phải thực sự là ‘bạn gái’ tao!” Diễm Nhiên thất lễ kêu lên, “Đó là trước kia người ta nói bậy bạ thôi!”
Thành tích quá nổi trội xuất sắc, cũng sẽ đưa tới ghen tị vô hình, cô cùng Xảo Tư ngủ chung phòng nhiều năm, đêm trước ngày luận văn tiến sĩ sắp được thông qua, bị người gởi một lá thư nặc danh đến cho giáo viên hướng dẫn, vu cáo cô và Xảo Tư là đồng tính luyến ái.
Về sau, lá thư nặc danh kia còn được gởi tới khắp nơi, gần như là email của người nào cũng có một lá, huyên náo một hồi phong phong vũ vũ. Xảo Tư nổi giận in lá thư đó ra, xông thẳng vào văn phòng của giáo sư hướng dẫn, đập lên bàn khiến cho mọi người không khỏi liếc mắt, cũng bởi chỉ vì giáo sư hướng dẫn có hơi chút “quan tâm” về vấn đề này.
“Em và Diễm Nhiên có phải đồng tính luyến ái hay không, liên quan cái rắm gì đến luận văn tiến sĩ của bạn ấy?” Xảo Tư nổi trận lôi đình, “Đúng đó! Em là bạn gái của bạn ấy, thì sao? Hay là các thầy cô tự nhận mình lòng dạ rộng rãi, kiến thức cao rộng kỳ thị cộng đồng thiểu số chúng em?”
Một tràng lửa giận này của Xảo Tư vừa phát tác, đã làm cho người ta cười cợt rất nhiều năm.
“Làm bạn gái mày thì có gì tệ.” Xảo Tư cười nói, “Mày cư xử tốt, lại săn sóc phải nói là mọi mặt, so với đám đàn ông còn tốt hơn. Đợi tao ghét đàn ông rồi, sẽ đến làm bạn gái mày.”
“Mày bớt điên cho tao nhờ đi?” Diễm Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, “Tao mới thèm vào loại bạn gái như mày.”
Chọc nhau một hồi, Xảo Tư chống cằm nhìn cô, “Sau này tính sao? Diễm Nhiên đáng thương, mày đối với đàn ông luôn rất nghiêm túc. Hiện tại mày tính làm sao bây giờ? Mày đã rơi vào tay giặc, không đến Đông Đại nữa sao?”
“Mày thấy tao có nên tin tưởng hắn không?” Cô rũ mi mắt xuống, vô ý thức đùa nghịch tấm khăn trải bàn.
“Còn phải xem lòng tin tưởng của mày dựng nên ở nơi nào.” Xảo Tư trả lời, “Mày hẳn cũng nhìn ra được, tao và hắn rất giống nhau, nếu mày yêu cầu trung trinh trên tinh thần, hẳn là không thành vấn đề. Nếu mày yêu cầu trung trinh về thân thể… Tao không trả lời vấn đề này.”
Đáp án của Xảo Tư, đánh trúng vào nỗi khổ riêng trong đáy lòng Diễm Nhiên. Lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi chính thức yêu nhau, chính là vì Sùng Hoa an ủi bạn gái chia tay, mà mất tích mấy giờ liền. Trong lòng cô biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không trực tiếp trả lời chất vấn của cô, chỉ không ngừng nhấn mạnh hắn yêu cô cỡ nào.
Ái cùng dục, ranh giới rốt cuộc ở chỗ nào?
Làm sao hắn có thể một mặt nói yêu cô, lại không mang theo chút tình yêu mà đi ôm ấp người con gái khác?
Sau trận tranh cãi ầm ĩ kia, Sùng Hoa luôn miệng nói sẽ không tái phạm nữa, nhưng trong lòng cô đã hằn sâu một bóng ma.
“… Tao vẫn muốn đi Đông Đại.” Diễm Nhiên nặng nề thở dài, “Cách xa một chút cũng tốt, ít nhất tao sẽ không biế