XtGem Forum catalog
Tôi yêu Lucifer

Tôi yêu Lucifer

Tác giả: Hồ Điệp Seba

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322500

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

nh là vì tịch mịch mà thôi.

Đài Bắc, mưa lại nổi lên, từng giọt từng giọt, ngay cả trái tim cũng bị thấm ướt lạnh.

Cô bỏ xe đạp, bung ô, xuyên qua màn mưa lạnh băng, đi bộ nửa giờ đến trường. Sợ nước bùn bắn tung tóe lên tất chân, cô dứt khoát mang vớ ngắn ủng ngắn, đến trường, chỉ cần lau sạch bắp chân và giày là được, tất chân thì có lau mãi cũng không sạch.

Tựa như trái tim ám mờ mịt của cô vậy, có làm gì cũng không lau sạch được.

Trời đổ mưa chừng một tuần lễ, lúc cô gần như sắp quên đi hương vị của ánh mặt trời, thì Sùng Hoa tươi cười nghênh đón cô sau giờ tan lớp.

“Hi, đã lâu không gặp.”

Khi giọng nói trong trẻo mà đầy từ tính của hắn vừa vang lên, Diễm Nhiên mới biết được đã mình nhớ giọng nói ấy sâu sắc cỡ nào.

“Trên lớp vẫn gặp, không phải sao?” Cô miễn cưỡng cười cười, bung tán ô.

Hắn tiếp nhận ô của cô như một lẽ đương nhiên, “Đó không giống. Có nhớ tôi không?”

Không biết nên trả lời thế nào, Diễm Nhiên chỉ yên lặng cúi đầu bước tiếp.

“Tôi không có bạn gái.” Sùng Hoa sóng vai đi bên cạnh cô, “Cô đã nói không muốn cùng chia sẻ với người khác, hiện tại chỉ có cô… Tôi có tư cách theo đuổi cô không?”

Kinh ngạc nhìn hắn, Diễm Nhiên biết rất rõ cậu bé lớn xác lăng nhăng thành tính này, bên cạnh vây quay đủ loại bạn gái là ý nghĩa tồn tại của hắn, nói sao cũng không có khả năng sửa đổi.

“Cậu… muốn vì một gốc cây mà buông tha cho cả rừng rậm sao?”

“Bởi vì,” ánh mắt xinh đẹp của Sùng Hoa tựa như bầu trời quang đãng ‘vạn dặm không mây’, lóe ra ánh tinh thuần cùng nóng cháy, “Đó là một gốc cây bạch dương độc nhất vô nhị. Mất đi cây bạch dương của tôi, cả rừng rậm liền không còn ý nghĩa gì.”

Yên lặng nhìn hắn chăm chú, hy vọng từ trong ánh mắt kia nhìn thấy vẻ nói dối và mượn cớ che đậy, nhưng cô chỉ nhìn thấy ý cười ấm áp vô cùng tận.

“Cậu nhất định là nói đùa.” Giọng của Diễm Nhiên như có rơi run run.

“Tôi chưa bao giờ lấy loại chuyện này ra đùa.” Sùng Hoa vẻ mặt nghiêm túc, “Em cũng biết tôi rồi đấy. Buông tha cho tất cả bạn gái tuy có khó khăn, nhưng một khi tôi đã hạ quyết tâm, thì sẽ không thay đổi.”

Chậm rãi, hai hàng lệ trong suốt từ khóe mắt cô lăn xuống. Gần đây cô rất dễ khóc, nhiều tựa như mưa Đài Bắc vậy.

Trời mưa, luôn khiến người thêm sầu não.

Cô khát vọng tình cảm ấm áp mà chuyên nhất đã lâu, nhưng luôn vì sợ tương lai có thể bị phản bội mà lùi bước.

Biết rõ quyết tâm của chàng trai trước mắt này sẽ không kéo dài được bao lâu, nhưng…

Tấm lòng kiên quyết kia lại làm cho cô cảm động…

Phi thường cảm động.

“Tôi có thể theo đuổi em không?” vòng quanh cô, thật cẩn thận như ôm một vật trân bảo dễ vỡ, “Hãy cho tôi một cơ hội, một cơ hội chứng minh.” Giọng nói từ tính ở bên tai cô dụ dỗ, hàng mi thật dài phớt qua gò má cô, như cánh bướm nhẹ phẩy.

Cô dùng cái ôm để thay câu trả lời. Nhiệt độ cơ thể hai người, đủ để thiêu đốt đêm xuân rét lạnh.

***

“Tôi sẽ không níu kéo cậu.” Nằm cuộn trong lòng Sùng Hoa, Diễm Nhiên thanh âm nhẹ nhàng, “Nếu cậu có người khác, tôi sẽ không giữ lại. Nếu cậu không đi, tôi đi.”

Sau màn kích tình, nụ cười lười biếng của hắn lại có một cỗ xinh đẹp tà tính khác, “Em không tin tưởng tôi?”

“Bằng vào kỷ lục trước đây của cậu… đúng, tôi không tin.”

“Thử tin tôi được không?” đầu ngón tay hắn mơn trớn dọc theo đường cong yêu kiều trên lưng cô.

Trầm mặc thật lâu, cô e lệ vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, “…Cậu là người đàn ông thứ hai mà khiến tôi giao trái tim ra.”

“Vậy người đàn ông may mắn đầu tiên kia đã không hảo hảo quý trọng em?” Sùng Hoa thương tiếc khẽ hôn lên tóc mai cô, “Trên thế giới này kẻ ngốc có rất nhiều.”

Diễm Nhiên ánh mắt chợt buồn, hàng mi thật dài rọi bóng mờ ưu sầu lên làn da tuyết trắng. Cho dù là vẻ mặt ảm đạm, Sùng Hoa phát hiện mình vẫn thích cô, thích đến trái tim có hơi phát đau.

“… Tôi là một con mọt sách chỉ biết đọc sách, một chút tình thú cũng không biết, cũng không biết nói lời dễ nghe, cũng sẽ không xem đàn ông là thần mà sùng bái.” Cô sâu kín nói, “Tương lai rồi cậu sẽ biết.”

“Em mới là người nên được sùng bái.” ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt tóc — mái tóc dài trơn mượt, “Tôi đã sùng bái em rất nhiều năm, tài nữ Hồ Diễm Nhiên. Muốn nói lời dễ nghe, tôi lại thích tự mình nói hơn, em chỉ cần phụ trách nghe và mỉm cười là được rồi.”

“Tôi sẽ không cho cậu ưu đãi gì cả, thi không tốt, bài tập không giao, tôi sẽ theo thường lệ mà đánh rớt cậu, nói không chừng so với người khác còn nghiêm khắc hơn.” Cô thanh minh trước.

“Tôi sẽ không cho em cơ hội đánh rớt. Em cũng biết thái độ học hành của tôi rồi đấy.”

“Trước khi tốt nghiệp, không thể công khai quan hệ của chúng ta.” đáy mắt ánh lên vẻ kiên nghị, “Tôi không muốn để cho người ta có bất kỳ liên tưởng tư tình gì.”

“Thực hợp lý. Tôi cũng không hy vọng bởi vì hai chúng ta yêu nhau, mà để cho người ta hoài nghi thực lực học nghiệp của tôi.”

“… Không được tiếp xúc thân mật với người khác?” Cô vùi mặt vào trong trong hõm cổ hắn.

“Trừ em ra, tôi sẽ không có người nào khác.”

Có thể sao? Trong lòng lặng lẽ dấy lên nghi vấn, nhưng cô lại lựa chọn tự lừa mì