XtGem Forum catalog
Tôi yêu Lucifer

Tôi yêu Lucifer

Tác giả: Hồ Điệp Seba

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322493

Bình chọn: 7.5.00/10/249 lượt.

chưa?” Mặc Mặc Hắc không kiên nhẫn kề sát vào cửa sổ phòng tắm, “Ngài ấy đã lừa gạt được nữ lão sư thuần khiết kia rồi, dù sao không lâu nữa sẽ làm cho cô ta đau lòng gần chết, đi đến cùng đường… Trước cứ ghi vào a, nhanh nhanh nghênh đón vương tử trở về Ma giới thôi, ta không muốn ở lại nhân gian nữa…”

“Không được làm việc qua loa?” Bạch Soái Soái đau đầu lấy bảng đo lường ra, “Hai người họ trước mắt chỉ số chân tình bằng nhau, ai cũng không nhiều hơn ai một phần, sao có thể ghi vào a?”

Hai tiểu ác ma nhìn danh sách phụ tình của Sùng Hoa mà phát sầu. Còn thiếu một người nữa thôi, Hầyzz, từ sau khi Sùng Hoa dính phải Diễm Nhiên, lại không mở rộng thêm đối tượng phụ tình mới.

Xem ra sứ mệnh của bọn họ không biết năm nào tháng nào ngày nào mới có thể hoàn thành đây.

“Đợi chút.” Mặc Mặc Hắc đột nhiên cảm giác được tầm mắt làm người phát run, nhìn bốn phía xung quanh, “Bạch Soái Soái, vừa rồi chúng ta có ẩn thân không?”

“A!” vẻ mặt hắn hoảng sợ, “Thảm rồi, chúng ta lại quên ẩn thân!”

“Ha ha…” Hai tiểu ác ma lau mồ hôi, “Hẳn là… Hẳn là không có ai nhìn thấy đâu ha.”

“Ha ha ha… đúng rồi, hẳn là không có ai lại đi ngẩng đầu lên nhìn đâu…”

Nhưng ngày hôm sau, lúc hai tiểu ác ma mở báo ra xem, xém chút nữa té xỉu.

Tạp chí lá cải đăng ảnh chụp bọn chúng lơ lửng tại không trung vô cùng rõ ràng, giật tít là – U linh nhân gian – mỹ hình Hắc Bạch Vô Thường hiện hình ký.

Bọn chúng nước mắt chảy ròng nhìn nhau, “Mặc Mặc Hắc… ngươi cảm thấy lưu đày Huyết Trì một ngàn năm có đủ không?”

Mặc Mặc Hắc hai mắt đẫm lệ, “Ngươi đã quên trước đó còn có sáu ngàn năm Nanh Hàn Sơn rồi. Đại vương đã sớm dặn dò, nếu chúng ta lại để lộ hành tung, ngài ấy sẽ gia hạn thời gian lưu đày, còn có đủ loại địa điểm đang chờ chúng ta du lãm…”

“Vương tử, ngài mau mau vứt bỏ cô gái kia đi a.” Hai người đồng thời lên tiếng khóc lớn, “Bằng không chúng thần sẽ bị lưu đày đến ngày ‘thiên hủy địa diệt’ đó a!”

Chương 4

Trận “cảm cúm” này của Diễm Nhiên “bệnh” đủ hai ngày.

Ngày hôm sau cô liền nhân lúc ra ngoài ăn cơm, dụ Sùng Hoa ra khỏi cửa, sau đó nói sao cũng không cho hắn vào lại trong nhà mình “làm xằng làm bậy” nữa.

Sau đó, cô ‘đóng cửa tự kiểm điểm’ hai ngày, vì hành vi của mình mà vô cùng hối hận không thôi.

Cứ tiếp tục như vậy không được. Đặc biệt khi cô nhớ đến màn kích tình nóng bỏng cùng Sùng Hoa… thì không khỏi đỏ mặt trống ngực đập dồn dập.

Bản tính thành thật ép cô đối mặt với bản thân mình, đúng vậy, cô đối với hoa hoa công tử đáng giận này – đã động lòng.

Sùng Hoa là một điển hình mà trong cuộc sống quy quy củ củ của cô tới bây giờ chưa từng gặp qua – nhiệt tình nghiêm túc nghiên cứu học tập, nhưng đồng dạng cũng nhiệt tình nghiêm túc đối xử với mỗi cô gái, cuồng nhiệt như một cơn cuồng phong, quét cho cuộc sống bình thản của cô loạn thất bát tao.

Điều đáng sợ nhất là – Sùng Hoa lại còn là học trò của cô!

Cô còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm giáo viên… vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, không biết nên làm gì bây giờ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật bắn mình, ôm trái tim đánh trống kịch liệt một hồi lâu, mới run rẩy với tay cầm điện thoại, “Alô?”

“Sao vậy? Bị cảm thật sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hào hứng lại trêu tức, “Đại tiểu thư, không phải mày ‘bách độc bất xâm’ sao? Nhớ ngày đó tao bị bệnh sởi, thủy đậu trường kỳ, mày đều bình yên vô sự, thế nào mà bây giờ thời tiết mới trở lạnh một tẹo, mày đã bị cảm ba ngày không bò dậy nổi?”

Diễm Nhiên thả xuống trái tim bị treo ngược, trên mặt lộ ra nụ cười chân thật: “Chuyện mất mặt bị bệnh sởi, thủy đậu trường kỳ từ thời đại học đó, mày dám nói, tao còn không dám nghe đâu, đứa nào nói đứa đó rụng cả quai hàm.”

“Mày còn quên tính cả viêm tuyến nước bọt rồi.” tiếng cười sang sảng vang lên. “Tao rốt cục biết tại sao tiếng Đài gọi là ‘da đầu heo’ rồi, đúng thật là sưng phù y chang cái đầu heo, hại tao trốn trong ký túc xá cả một tuần, ngay cả cửa phòng cũng không dám lò đầu ra. Nếu không có mày tiếp tế lương thực, tao đã sớm chết đói trên giường rồi.”

Diễm Nhiên thoải mái bật cười thành tiếng, buồn bực trong lòng được xua tan không ít. Đứa bạn học cũ này luôn khiến cô rất vui vẻ.

Cô và Trâu Xảo Tư chơi thân với nhau, có thể nói là một trong thập đại sự kiện kỳ lạ khó tin nổi của ký túc xá. Cô tính tình nghiêm túc cẩn trọng, thái độ học tập cẩn thận tỉ mỉ, danh sách thưởng hàng năm đều có tên của cô. Xảo Tư thì người cũng như tên, lúc nào cũng muốn dùng thời gian tối thiểu, điểm số thấp nhất mà lăn lộn trót lọt qua cửa, trăm phương nghìn kế trốn học, ăn mặc luôn nóng đến làm người ta lườm nguýt, cả ngày lăn lộn cùng đám bạn vui đùa.

Cô không chỉ một lần cười Xảo Tư là khoa âm nhạc của đại học T, học thêm nhạc Rock and Roll, chọn khoa lịch sử, còn thích tới hay không.

Hai người ngủ chung một phòng nhiều năm, mãi đến sau khi tốt nghiệp, mỗi người mới nhận thư mời của hai trường khác nhau mà tách ra.

Đến thăm phòng ngủ của các cô mọi người đều tắc lưỡi lấy làm lạ, bên trong tựa như “Sở hà Hán giới”*, bên chỗ Diễm Nhiên sạch sẽ ngăn nắp như