
t, sẽ đính hôn ngày hôm nay.
“… Tôi làm vậy liệu có đúng không?” Hắn cười gượng gạo, trong mắt gần như nhỏ xuống giọt lệ, “Biết rõ như thế cô ấy mới được hạnh phúc, thế nhưng, tôi thật sự không thể chịu đựng được khi người quan trọng với tôi, cứ như vậy mà rời khỏi tôi…”
Ráng chiều diễm lệ phủ đầy trời, áng mây ngũ sắc như tấm lụa nhung dập dềnh phiêu bạt về tây. Một buổi hoàng hôn đẹp như vậy, một chàng trai mỹ lệ lã chã chực khóc như thế.
Đã quan tâm như vậy, nhưng cũng trường tình như vậy.
“Có một ngày cậu sẽ quên được cô ấy thôi.” Diễm Nhiên mềm giọng an ủi, “Tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, thời gian sẽ mang đi hết thảy. Vui hay buồn, tất cả đều sẽ không lưu lại.”
Sùng Hoa lắc đầu, “Không có khả năng, cô ấy có một vị trí trong lòng tôi, mặc kệ là bao lâu, tôi cũng sẽ không quên được cô ấy. Lãng quên là một loại tội ác sâu sắc, nếu như tôi quên cô ấy, thì rất có lỗi với những ngày tháng chúng tôi bên nhau.”
Diễm Nhiên tâm tình rất phức tạp, cô phát hiện mình cư nhiên lại có chút hâm mộ cô gái đã bỏ hắn mà đính hôn với người khác kia.
Vĩnh viễn lưu lại một vị trí trong lòng một người đàn ông, là một thành tựu tài ba cỡ nào a.
Vỗ vỗ vai hắn, cô leo lên xe đạp.
“Như vậy là tốt rồi.” Cô dừng lại một chút, “Cậu đã lựa chọn, thì sẽ phải chấp nhận kết quả sau đó. Không ai sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, chia lìa và cái chết luôn ở một bên như hổ rình mồi. Cậu phải nên mừng, là chia lìa chứ không phải cái chết.”
Diễm Nhiên nhớ đến người cha đã qua đời, nước mắt gần như tràn mi, “Từng người… từng người bên cạnh cậu, cậu đều phải hảo hảo quý trọng.”
Chạy về hướng ánh chiều tà, bóng lưng của cô thoạt nhìn lại cô tịch đến thế.
***
Về đến nhà, vẫn là một căn phòng vắng lặng quạnh quẽ.
Diễm Nhiên lặng lẽ cởi một bên giày, nhưng không có khí lực cởi nốt một bên kia.
Cô vẫn luôn cô độc. Mọi người đều cảm thấy cô hiểu chuyện trưởng thành sớm, sau khi mẹ mất, cô liền bắt đầu tự mình chăm lo mọi thứ.
Không ai biết cô vẫn luôn chờ đợi – chờ đợi cha về nhà, sẽ mệt mỏi mà yêu thương nhẹ nhàng xoa đầu cô; Chờ đợi sự khẳng định khen ngợi của thầy cô; Chờ đợi nụ cười khâm phục và hiền hòa của bạn học.
Chỉ có như vậy, nỗi cô tịch của cô mới có thể thoáng xua đi được một chút.
Nhưng, ban đêm nỗi cô tịch lại trở về. Cô luôn đợi ở thư viện mãi đến khi đóng cửa, ngoại trừ chuẩn bị bài tập về nhà, còn điên cuồng gặm sách, chỉ có như thế, mới có thể trì hoãn về nhà đối mặt với tịch mịch.
Cô sợ hãi, nhưng lại không thể không làm bạn cùng cô độc.
Có lẽ tình yêu nhất thời sẽ tiêu diệt được nỗi cô tịch của cô, nhưng tình cảm bị tổn thương lại làm cho những điều từng tốt đẹp kia càng trở nên tàn khốc hơn, khiến cho nỗi cô độc ào ạt đến sau đó lại càng khó khăn hơn.
Sợ hãi, mệt mỏi, cô chịu đựng từng ấy đã đủ rồi.
Ngưng mắt nhìn vào hư không, hư không phảng phất như cũng đang lạnh lùng nhìn lại cô. Trên thế giới này ngoại trừ chính mình ra, dường như không còn một ai khác.
Tiếng chuông điện thoại kinh phá màn đêm yên tĩnh, mãi một lúc lâu cô mới hồi thần, cầm điện thoại lên, đang ngạc nhiên là ai lại gọi cho mình giờ này, thì giọng nói ôn nhu lại mỏi mệt của Sùng Hoa đã vang lên: “Hello”.
“Chào.” Cô không giống ban ngày nghiêm khắc, giọng nói yếu ớt mà nhẹ nhàng.
“Lão sư, có muốn đi uống một chén không?” Sùng Hoa khẩn cầu, “Chỉ đối mặt với cái bóng của mình, tôi không chịu nổi.”
“Những người bạn gái của cậu đâu?” Diễm Nhiên vuốt mặt một cái, cười rệu rã, “Tôi già rồi, đã không còn ở độ tuổi ra ngoài lêu lổng buổi tối nữa rồi.”
“…” Trầm mặc một lúc lâu, “Tôi hiện tại không có tâm tình chiếu cố tiểu cô nương nào. Thực xin lỗi, tôi không nên quấy rầy cô, tôi đúng là thật ích kỷ…” Đêm nay, nếu không ra ngoài, cũng là ở không ngồi nhìn cái bóng của mình đi?
Cô than nhẹ một tiếng, “Cậu muốn đi đâu?”
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, cũng có lẽ là cô tịch tuôn trào trong lòng, khiến cho người ta bất lực, cô đáp ứng lời mời của Sùng Hoa.
***
Hai người lặng lẽ đi trên con đường vắng lạnh, ban đầu vốn dự định đến pub lại đang tu sửa, đành phải tìm chỗ khác. Sùng Hoa đi bên trái Diễm Nhiên, trên con đường rộng thênh thang của Đài Bắc, nổi lên làn mưa phùn rét buốt.
“Cẩn thận!” chiếc taxi phóng vụt qua bắn lên nước bùn bẩn, Sùng Hoa vội che chắn Diễm Nhiên, trên chiếc quần jean của hắn bị bắn nước bùn loang lổ.
Nhìn thấy bờ vai trái cầm ô của hắn bị mưa dính ướt, không biết tại sao, cổ họng Diễm Nhiên có chút nghẹn ngào.
Cảm giác được săn sóc trân trọng thật tốt biết bao.
“Đến Trung đội Mèo đen đi?” giọng của cô hết sức dịu dàng, “Tôi nghĩ là cậu sẽ thích.”
Hai người sóng vai đi vào quán rượu nhỏ trước cửa treo bảng huân chương Mèo đen làm chủ đề, bên trong chỉ có vài vị khách, cũng không nhiều đến mức làm cho người ta khó thở.
Trên trần nhà treo ngược dù để nhảy, buông xuống như tấm màn che hoa lệ; Trong quán nơi nơi bày súng, băng đạn mô hình, thùng dầu quân dụng được sử dụng như chiếc bàn trà nhỏ. Cả quán rượu tràn ngập không khí quân sự nồng đậm, giống như là chỗ nghỉ ngơi ở căn cứ chiến địa.
“Cha tôi rất thích nơi