
cậu thích nói gì thì cứ nói! Tôi cũng không sợ bị nhà trường sa thải, tùy cậu cao hứng!”
“Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó!” Sùng Hoa giương cao giọng: “Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì? Là cái gì đang đuổi theo cô?”
Đột nhiên, giữa hai người im lặng xuống. Trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của Diễm Nhiên.
“Tự tôn.” Thật lâu sau, cô mới phun ra hai chữ này, giọng nói thật nhỏ mà tuyệt vọng: “Là cái lòng tự tôn đáng chết bị sứt mẻ của tôi!”
Xoay người bỏ chạy ra cổng trường, Diễm Nhiên đón một chiếc taxi, dứt khoát mà đi.
Ngồi trong taxi, cô liều mình cắn chặt môi dưới, khắc chế xúc động muốn khóc.
Không được… mình là con gái của Hồ tướng quân, vì lòng kiêu ngạo của cha và của bản thân, nói sao cũng không được rơi nước mắt trước mặt người lạ. Màn thất thố vừa rồi, đã là vết nhơ nghiêm trọng.
Nếm được mùi máu tươi ngai ngái, cô mới biết mình đã cắn nát môi. Ngắn ngủi không đến 5 phút đi xe, lại dài như cả đời vậy, taxi chạy đến trước cửa nhà, cô lập tức lấy tiền đưa cho tài xế, không đợi thối lại liền vội vàng xuống xe, vọt vào trong nhà.
Cha cô là một quân nhân nghiêm minh kiêu ngạo, chinh chiến nửa đời người, ông không hề dựa vào trợ cấp của quốc gia mà ngồi ăn chờ chết, căn hộ cũ kỹ này là do chính cha cô mua lại.
Bước vào phòng khách, trước mắt đã mơ hồ, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa mà cha thích ngồi nhất khi còn sống, lúc này Diễm Nhiên mới lên tiếng khóc lớn.
Mẹ qua đời khi cô được tám tuổi, cha và cô vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau. Tuy cha luôn đóng quân bên ngoài, rất ít khi về nhà, nhưng cô vẫn kiên cường sống một mình. Bởi vì cô biết, trong lòng cha vẫn luôn lo lắng cho cô, sẽ luôn cố gắng bớt chút thời gian về nhà.
Thế nhưng, bây giờ cha sẽ không bao giờ về nhà nữa. Bất kể cô ở bên ngoài bị ai bắt nạt, bị thương tổn gì, cũng không còn được tựa lên đầu gối ông mà òa khóc nữa.
Chưa có khoảnh khắc nào mà cô cảm thấy mình yếu nhược như lúc này, những tưởng vết sẹo cũ đã khỏi hẳn, mặt da ngoài đã khép lại vẫn rỉ mủ ra, chỉ cần xé toạc lớp da, sẽ ồ ạt chảy ra thứ tanh tưởi.
Bất lực. Cô đối với nỗi cô đơn, phẫn nộ cùng tuyệt vọng này, không có một chút biện pháp nào.
“Tôi và hắn đã chia tay rồi!” Cô ở trong phòng khách không một bóng người tuyệt vọng gào to, “Chia tay rồi! Hắn có cùng lên giường với một ngàn, một vạn người tôi cũng không quan tâm! Hắn cũng không bao giờ có thể tổn thương đến tôi nữa, cũng sẽ không khiến tôi đau lòng nữa! Cút đi! Tôi không cần khổ sở, tuyệt đối không cần khổ sở…” Nước mắt bao phủ tầm mắt, trước mắt là một mảnh sương mù mờ mịt.
Kiệt sức sau một hồi gào khóc, cô phát hiện tầm mắt mình vẫn không rời khỏi điện thoại.
Không… mình không cần gọi điện cho hắn. Cô kháng cự, mình và hắn chia tay… đã chia tay rồi…
Người bạn trai đã từng giúp cô chống đỡ vượt qua nỗi đau mất cha… Cô luôn luôn cho rằng, hắn chính là cuộc đời của cô. Vừa lên đại học đã quen hắn, mười năm dài thật dài, cô từng nghĩ rằng sẽ cứ mãi như vậy đến cả đời…
Một lần rồi lại một lần cho hắn cơ hội, một lần lại một lần tha thứ cho hắn, tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ chung tình với mỗi mình cô, sẽ không hết lần này đến lần khác tổn thương cô… mãi đến khi phát hiện hai người trần trụi trên giường của người bạn thân, thế giới tốt đẹp mà cô cố gắng thêu dệt nên, cuối cùng cũng sụp đổ.
“Nếu không thì cô muốn thế nào?” Đối mặt với nước mắt lên án của cô, hắn chỉ hất tay một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Tôi cảnh cáo cô, tôi rất thích cô ấy, không muốn nghe cô nói bậy bạ khắp nơi…”
Diễm Nhiên đã làm một chuyện mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy khinh thường – cô khúm núm, đáng thương mà cầu xin hắn quay đầu, sau đó là lòng tự tôn bị hung hăng giẫm đạp.
Cô hận chính mình, so với ai khác đều thống hận bản thân mình không có cốt khí. Cuối cùng, cô hoảng hốt bỏ chạy khỏi ngôi trường mà hai người họ đang theo học.
Bị hắn hủy hoại hết tất cả hồn nhiên và ôn nhu, nay, cô vậy mà còn nhớ đến hắn, hy vọng có thể được nghe lại giọng nói của hắn…
Vừa nhấn gọi số điện thoại quen thuộc, Diễm Nhiên vừa nguyền rủa mình. Nếu cha biết cô yếu đuối thế này, nhất định sẽ tức giận, nhất định…
Nghe điện thoại truyền đến tiếng tu tu, cô cầu nguyện lần này sẽ giống như những lần trước, người kia sẽ không nhận, sẽ để cho cô vang lên mười tiếng liền tắt…
Thế nhưng hắn lại nhận, giọng điệu phi thường không vui, “Alô?!”
Diễm Nhiên vô lực cúp điện thoại, tất cả mọi thứ… đã sớm trở thành kết cục đã định. Cô ngồi trong bóng đêm thật lâu thật lâu, không có một chút sức lực đứng lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vang thật lâu thật lâu, cô liếc mắt nhìn mặt điện thoại, là một dãy số xa lạ, cô không muốn nhận.
Nhưng người gọi đến hiển nhiên kiên trì hơn cô, sau hơn năm mươi mấy tiếng chuông, cô rốt cuộc cũng bắt máy, “Alô?”
“… Cô nghe qua, như vừa mới bị đánh vậy.” Đầu bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ không vui của Sùng Hoa.
“Đây cũng là một cách theo đuổi sao?” Diễm Nhiên trào phúng.
“Xem thử cô nghĩ như thế nào thôi.”
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Kỳ thực, cô thấy cảm kích. Bất kể là ai cũng được, chỉ cầ