
n có thể đánh thức cô tỉnh lại từ trong hồi ức đau khổ lúc này. Cô cầm điện thoại, nghe tiếng thở bình ổn của Sùng Hoa, thông qua một đường dây điện thoại, cô phát hiện dường như cô tịch cũng không còn cô tịch nữa.
“Tôi muốn đi ngủ.” sau 10 phút đồng hồ, cô rốt cục mở miệng, ngữ khí đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Vậy ngủ ngon, ngày mai gặp.” Sùng Hoa không lập tức gác điện thoại, vẫn tiếp tục yên lặng chờ.
“Cậu có thể gác máy trước.” Diễm Nhiên không biết hắn đang đợi cái gì.
“Lúc đau lòng, tiếng cúp điện thoại, phi thường tàn nhẫn.” Sùng Hoa trả lời.
Cô mỉm cười, thần sắc tái nhợt. “Thì ra cậu cũng có loại kinh nghiệm này.” Thật sự mệt mỏi… vô cùng vô cùng mệt mỏi. “Ngủ ngon.”
Nhẹ nhàng, cô gác máy.
Chương 3
Rõ ràng là đón taxi đến trường, Diễm Nhiên vẫn không tự chủ được mà đi đến nhà để xe. Quả nhiên, Sùng Hoa vẫn đứng chờ ở đó, ôn nhu nhìn chiếc xe đạp của cô bỏ lại tối qua.
Hắng giọng, “Chào buổi sáng, trò Lộ.”
Như lập tức được thắp lên niềm vui sướng, trên mặt Sùng Hoa nở rộ hào quang. Trái tim Diễm Nhiên, có một chút dao động.
“Chào buổi sáng.” Dưới ánh ban mai, đôi mắt ấm áp của hắn thoạt nhìn thanh thuần vô tội, tựa như làn xuân thủy trong vắt. Nhưng từ kinh nghiệm đau khổ nhắc nhở cô, dưới mặt nước mỹ lệ kia, nơi nơi trôi đầy linh hồn đau thương của nữ nhân, cô không hy vọng trái tim mình cũng bị hãm trong đó.
“… Cậu cũng biết rõ tối qua tôi đón taxi về.” Diễm Nhiên nhún nhún vai.
“Tôi biết. Nhưng, buổi sáng và chiều tối là thời gian chỉ dành riêng cho cô.” ánh mắt hắn kiên định mà nóng bỏng, “Tôi thích cảm giác chờ đợi trong hy vọng. Lại nói, không phải cô đã đến rồi sao?”
Nhìn hắn trong chốc lát, Diễm Nhiên dời tầm mắt, “Tôi đến rồi, vậy cậu cũng có thể đi rồi.”
Cô xoay người chậm rãi rời đi, Sùng Hoa lại đi theo sau lưng cô.
“Còn chuyện gì sao?” Diễm Nhiên nhíu mày.
“Có chút vấn đề muốn thỉnh giáo cô.” Cùng cô đi sóng vai, tham lam hít vào mùi hương nhàn nhạt trên người cô. Nếu có thể… thật muốn ôm cô vào lòng biết bao… Nhưng mà, không gấp được.
“Vấn đề gì?” cô kéo căng thân mình, không rõ vì sao người nào cũng muốn đào móc miệng vết thương của cô, chẳng lẽ không thể cho cô an tĩnh sống qua ngày sao?
“Cô đối với ‘lịch sử thiết giáp cận đại’ có ý kiến gì không?”
Không ngờ hắn sẽ quăng ra một vấn đề đứng đắn này, Diễm Nhiên sững người.
Sau đó, từ nhà để xe đến phòng giáo viên, 15 phút đi đường, hai người tranh luận không ngừng, cuối cùng còn đứng dựa ở cửa tranh luận một hồi lâu.
Hắn xác thực cũng khổ công học tập. Vốn tưởng rằng anh chàng playboy này cả ngày chỉ biết vui đùa, theo đuổi bạn gái, ít nhất luận văn của bạn trai cũ có thể trót lọt qua cửa, cơ hồ đều do cô giúp 1 tay.
Nhưng Sùng Hoa lại không như vậy. Bên người hắn oanh oanh yến yến nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt, những cô gái khoác tay hắn, lần nào cũng là một cô khác nhau, nhưng, lúc cùng cô tranh luận nguồn gốc của lính thiết giáp, thậm chí còn đề xuất rằng cô không xem qua tư liệu chứng minh luận điểm của mình.
“Cậu ta lấy đâu ra thời gian mà đọc sách chứ?” Cô tưởng là mình lẩm nhẩm độc thoại, lại không ngờ mình thốt ra miệng.
Sùng Hoa cười thần bí, “Tận dụng thời gian là một chuyện rất quan trọng.”
Về sau lúc cô đến thư viện tra tư liệu, luôn gặp phải Sùng Hoa. Trên bàn của hắn luôn chất đầy sách, bên cạnh cũng vẫn kè kè một cô bạn gái khác nhau, vừa lật sách, không ba thì cũng năm bận vừa hôn phớt lên tay hoặc gò má cô gái, cô gái kia thì vẫn luôn dịu ngoan tựa vào bên người hắn.
Nguyên lai thời gian có thể tận dụng như vậy sao?! Diễm Nhiên cảm thấy không thể tin được.
Mỗi tuần sẽ có 3 tiết “Lịch sử Trung Quốc cận đại”, Diễm Nhiên hơi để ý, phát hiện cô gái ngồi cùng với Sùng Hoa, từng tiết luôn không bao giờ giống nhau, có vẻ như là dự thính sinh.
Thế nhưng, lúc sáng sớm và tan học hắn vẫn đợi cô ở nhà để xe, bên cạnh không mang theo cô gái nào. Lúc chờ đợi, hắn luôn lẳng lặng gặm sách.
Tiết học hôm nay, cô rốt cục cũng không nhịn được, ‘múa đao chĩa thẳng người’ mà hỏi hắn, “Cậu đang theo đuổi tôi sao?”
“Đúng.” Sùng Hoa vẻ mặt có chút bi thương, “Chẳng lẽ thoạt nhìn không giống sao?”
Lần đầu tiên gặp phải loại người như vậy! Diễm Nhiên ánh mắt cũng dứt khoát. “Trò Lộ, tôi tin tưởng cậu vận dụng thời gian xác thực vô cùng hoàn thiện. Trước bỏ qua vấn đề theo đuổi tôi không nói tới, tôi rất hiếu kỳ, mỗi cô bạn gái của cậu đều có ‘từng thời gian riêng’ sao?”
Mặc dù biết thành thật là bất lợi cho mình, nhưng Sùng Hoa cũng không cố ý giấu diếm, “Đại khái mỗi người mỗi tuần có một đến hai ngày không đồng đều. Bất kể ở cùng ai, tôi sẽ chỉ giành riêng cho cô một khoảng thời gian không đổi.”
“Không ai tức giận, đau lòng, hoặc tranh giành ghen tuông?” Diễm Nhiên cũng lười quanh co, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Hắn rất kiên nhẫn giải thích, “Tôi đối với mỗi người đều thật lòng. Trước khi quen nhau, họ cũng biết tôi không có khả năng chung tình với một người, nhưng, tôi là một tình nhân vô cùng tốt. Lão sư, cô thử xem sẽ biết.”
“Cậu cho rằng đây là TV Shopping à?!” Diễm Nhiên rốt cục kh