Tôi yêu Lucifer

Tôi yêu Lucifer

Tác giả: Hồ Điệp Seba

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322410

Bình chọn: 8.00/10/241 lượt.

cô nhẹ nhàng giãy ra, mới không cam nguyện mà nới lỏng tay.

“Thưa cô, hôm nay em ngủ quên.” Hắn cung kính hạ thấp giới hạn, ánh mắt dưới hàng mi lại là kỹ năng ranh mãnh, “Thật xin lỗi ạ.”

Diễm Nhiên chỉ gật đầu qua quít, “Tiết sau đừng đến muộn nữa là được.” đoạn xoay người nhanh chân rời đi.

“Thưa cô!” Sùng Hoa gọi cô lại.

Diễm Nhiên cứng đờ bất động tại chỗ, khó khăn xoay người lại. Xong đời rồi… Cô dám lấy thái dương thề, người này nhất định là nhận ra cô rồi! Nên làm sao đây? Trời ạ, cô nên làm sao bây giờ?

“Thưa cô, học kỳ này có học tác phẩm “Người con gái trong tòa tháp” không ạ?” Trên mặt mang theo nụ cười vừa vô tội vừa đáng ghét.

“… Sẽ không.” Diễm Nhiên thoạt nhìn rất bình tĩnh, “Trò này, tác phẩm của Người Vô Danh, hẳn là lớp ‘Lịch sử văn học cận đại’ mới học đến.”

Vẻ hối hận nồng đậm trong đáy mắt cô lại làm cho ý cười trên mặt Sùng Hoa càng đậm.

“Là em nhớ nhầm ạ.” Hắn tao nhã cúi đầu chào, “Tiết sau em nhất định sẽ không đến trễ.”

Diễm Nhiên hơi kéo cong khóe miệng, xoay người chậm rãi rẽ qua góc cua, khi xác định không có người thấy, mới không nhịn được mà chạy như điên.

Tiêu rồi! Trong lòng cô tuyệt vọng gào thét. Ông trời a – tại sao người khác có tài yêu đương vụng trộm thiên phú như vậy, còn cô mới một lần ‘nhắm mắt đưa chân’, đã nhận phải loại trừng phạt này rồi? Cô cư nhiên… cư nhiên… cư nhiên dám cùng học sinh của mình làm cái chuyện kia!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ aaaa ~~

Nhìn theo bóng lưng Diễm Nhiên rời đi, học muội vẫn còn khoác tại khuỷu tay Sùng Hoa, thao thao liên miên nói dài nói ngắn, hắn lại chỉ lơ đễnh mỉm cười gật đầu.

‘Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm thấy được chẳng tốn công’. Tục ngữ cổ nhân quả thật rất có đạo lý. Càng tốt là, hắn chẳng những biết được tên cô, hơn nữa, cô còn nhận lời giảng ở trường này.

Ít nhất trong một năm này, cô đừng hòng trốn!

Sùng Hoa tâm tình cực tốt, nụ cười mỉm trên mặt hết sức chọc người ‘tâm đãng thần trì’, khiến cho học muội bên cạnh quên mất cả nói chuyện, chỉ si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, ngay cả những nữ sinh đi ngang qua cũng kinh diễm mà liên tiếp quay đầu.

“Nào,” Sùng Hoa dụ dỗ, “Nói cho anh biết một chút thông tin của lão sư đi.”

***

Ở trong mắt Diễm Nhiên, nụ cười của Sùng Hoa tựa như yêu ma đến từ địa ngục, vừa yêu mĩ vừa còn có tính hủy diệt, làm cho cuộc sống yên bình của cô bị khuấy đảo thành sóng to gió lớn…

Cô nằm nhoài lên bàn, phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

“Sao thế? Bị học sinh trêu chọc rồi hả?” cùng ở trong phòng giáo viên, Thẩm giáo sư cười tủm tỉm nhìn môn sinh đắc ý của mình. Cô bé này thế mà nhảy lớp liên tục, hai mươi bảy tuổi đã làm giảng viên, có thể nói là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời đi dạy của ông. “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò, thời còn trẻ em cũng…”

“Thầy, em không còn trẻ nữa.” Cô vội vàng hấp tấp lật giở giáo trình, dáng vẻ vờ như đang rất bận rộn. “Vả lại, em cũng đã có kinh nghiệm một năm dạy học, sẽ không bị học trò trêu chọc nữa.”

Lão giáo sư từng trải đẩy cặp kính lão, cẩn thận nhìn cô. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn trấn định, cho dù tình cảm bị tổn thương, vẫn còn khá lý trí duy trì vẻ mặt bình thản bên ngoài, cho tới nay chưa từng thấy cô hoảng loạn như vậy.

Dưới ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú của ân sư, Diễm Nhiên lại càng khó chịu hơn, “Chỉ là… chỉ là… trong lớp có vài học sinh khó đối phó.”

“Ai?” Thẩm giáo sư cố gắng nhớ lại, “Lý Hồng Đạt? Thật không hiểu chế độ giáo dục hiện tại ra làm sao, luôn dạy ra phế vật chỉ biết đối phó thi cử… học ở sở nghiên cứu cái gì? Thằng nhóc đó không phải là nghiên cứu về hạt giống sao… lại còn Phạm Tử Diên nữa? Sách thì không đọc được mấy quyển… mà mục lục sách ngược lại thì thuộc làu làu, chuyên môn thích kiểm tra thầy cô. Kỳ thực nếu gặp phải mấy học sinh gây khó dễ này, em cứ trực tiếp gọi Lộ Sùng Hoa đứng dậy là được. Luận văn của cậu ta là thầy hướng dẫn đấy, cậu ta cũng thừa sức tùy cơ ứng biến…”

Nghe thấy những từ trí mạng kia, Diễm Nhiên khẽ giật mình đánh thót một cái, gương mặt vụt chốc trở nên trắng bệch.

Thẩm giáo sư kỳ quái nhìn cô, “Làm sao vậy? Cậu ta làm gì sao?”

“Không có .” Phát hiện mình trả lời quá nhanh, Diễm Nhiên vội bình ổn lại ngữ khí, “Chỉ là cậu ta bỏ giờ học đầu tiên…”

“Chuyện này cũng hi hữu đây.” Thẩm giáo sư có chút bất ngờ, “Thằng bé kia đào hoa thì có đào hoa thật, nhưng học hành cũng rất khá. Luận văn của cậu ta rất có kiến giải, có thời gian thì thảo luận với cậu ta một chút, đề tài cậu ta nghiên cứu rất có liên quan đến luận văn tiến sĩ trước đây của em đấy. Kiên quyết chọn một đề tài khó khăn như vậy, thầy còn phải thường lo lắng thay cậu ta…”

“Ôi, lão Thẩm à, Sùng Hoa thế nào còn cần ông lo lắng chứ?” Ngồi ở bàn bên cạnh, Hoàng giáo sư ngẩng đầu lên từ trong chồng giấy, cười nói: “Đội quân tóc dài kia của cậu ta có ai mà không khăng khăng một lòng giúp đỡ cậu ta chứ? Cậu ta chỉ cần mở miệng, đầy người tự nguyện giúp cậu ta viết luận văn nữa là, may mà thằng nhóc đó cũng có chút lòng nghiên túc học hành…”

“Này này, đừng như vậy, là nữ s


XtGem Forum catalog