
ừng rơi, thì hiện giờ cặp mắt khô đã tràn lệ nữa rồi.
Không, cô không muốn mẹ lại bỏ cô mà đi nữa….
***
“Tạp Tư…”
Tư Vũ mang đôi giày da thấp chạy trên bờ cát ở Kim Hoàng Sắc. Sau khi đuổi theo phía sau Bùi Tạp Tư một đoạn thì mới đuổi kịp bước chân của anh, từ phía sau ôm lấy một tay của anh.
Mái tóc dài của cô bị gió biển thổi bay phấp phới.
“Tạp Tư….anh đi nhanh quá làm em không theo kịp.”
Bùi Tạp Tư không trả lời vợ, vẻ mặt khổ sở nhìn từng cơn sóng biển đang cuồn cuột trên mặt biển.
Nhìn anh mà cô cảm thấy đau lòng, ôm anh càng chặt. “Em biết trong lòng anh hiện giờ rất khó chịu, ai gặp phải tình cảnh này thì tâm trạng đều không tốt. Nhưng mà, anh phải tin tưởng bà không có ác ý,…..mẹ Hai, ý của em chính là người sinh ra anh lúc ấy thực sự không có biện pháp nuôi dưỡng anh được, anh nghĩ xem, thời điểm đó một người con gái chưa cưới mà đã mang thai rồi sinh con thì không được gia đình và xã hội chấp nhận và tha thứ, mà nhiều năm như vậy bà cũng rất thương yêu anh, bà thật sự yêu thương anh tận đáy lòng… anh đã được rất nhiều, rất nhiều người yêu thương mình thì anh phải thật vui vẻ hạnh phúc mới đúng.”
“Anh thật sự là một thằng ngu đúng không? 35 tuổi đời mới biết được thân thế thật sự của mình.” Bùi Tạp Tư đón gió biển tự giễu. Hương vị mặn mẫn quanh quẩn tại mũi của anh, yết hầu của anh, hai mắt của anh và bên tai anh là thanh âm “Vù vù” của gió biển.
Nhưng không khí của gió biển chẳng những không thổi đi nỗi phiền muộn của anh mà ngược lại làm cho anh càng cảm thấy được khổ sở.
Không chê vào đâu được, người mẹ hiện giờ của anh đối xử với anh rất tốt, khiến cho nhiều năm qua anh không hề hoài nghi người mẹ này. Còn mẹ ruột của mình, lúc ấy rất bất lực, nhưng anh cũng cảm nhận được bà ấy đối với anh yêu thương thật sự.
Hai người đều đối với anh tốt như vậy, nhưng anh biết phải làm thế nào nhận họ bây giờ?
Nếu anh không phải là con ruột của người phụ nữ bên cạnh cha mình hiện giờ thì anh nhất định sẽ thừa nhận bà. Nhưng tình huống hiện giờ, nếu anh nhận bà thì chẳng khác nào phải bội người mẹ hiện tại của mình, điều này sẽ khiến cho bà thêm nhiều đau khổ.
Cả đời chỉ có một người chồng và một người con, giờ lại là của người khác mất rồi.
Không, anh không thể nhận được.
“Không, anh không ngốc…Tạp Tư, anh không cần nghĩ rằng anh muốn….”
Bùi Tạp Tư nắm lấy hai tay Tư Vũ, nắm trong lòng bàn tay thật chặt. “Tư Vũ, nếu anh không chấp nhận bà thì em có cảm thấy anh bất hiếu không?”
“Không đâu! Yêu là cảm giác của con tim, của tấm lòng, nó không phải hình thức….”
“Chỉ cần em có thể hiểu là tốt rồi, chuyện này không cần nói với mẹ anh, đỡ cho bà khỏi phải đau khổ.”
Tư Vũ gật đầu, cô có thể hiểu.
Bùi Tạp Tư từ từ quay đầu lại và ôm Tư Vũ vào lòng. “Cảm ơn em, Tư Vũ, em đã cho anh thêm một cơ hội….”
“Ha ha…” Tư Vũ giương đôi môi nhỏ nhắn lên, vừa khóc vừa cười ôm lấy anh. “Em từ khi còn nhỏ đã yêu anh, chỉ cần anh yêu em , em đương nhiên sẽ cho anh cơ hội. Bất quá anh tuyệt đối không được làm chuyện có lỗi với em nữa.”
“Anh thề anh không dám nữa.” Anh giơ ngón tay lên thề.
Cô tin tưởng anh, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô tin anh, nhất định anh sẽ không làm tổn thương cô nữa.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tư Vũ lấy điện thoại ra xem. “Là chị Vũ Nghê”
Bùi Tạp Tư trầm mặc, thật không ngờ trước đây anh chỉ nói một lời nói đùa vậy mà trở thành sự thật, Vũ Nghê vậy mà lại trở thành em gái của anh.
Tư Vũ sau khi nghe xong điện thoại, ánh mắt lập tức trợn to, hoảng sợ nói: “Tạp Tư, không ổn rồi, mẹ Hai, không, mẹ ruột của anh vừa bị đưa đến bệnh viện cấp cứu….”
“Cái gì?” Mới vừa bị “đánh trúng một gậy” thì lại bị thêm một gậy nện lần nữa. “Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy, sao lại đưa đến bệnh viện?”
Tư Vũ nghẹn ngào sốt ruột lôi kéo Bùi Tạp Tư. “Bà bị ung thư phổi, chỉ sợ thời gian không còn nhiều nữa rồi.”
“Gậy thứ ba” lại tới tấp gõ vào trong đầu anh, bây giờ không riêng gì đầu khó chịu mà trong lòng cũng không được thoải mái, toàn bộ thân thể tựa như không còn chịu sự điều khiển của anh nữa. “Tư Vũ, nhanh, lên xe….”
Chương 499: Kết thúc (3)
Sau khi cấp cứu xong, Hoàng Mai Diễm được đưa vào trong phòng điều trị!
Khi Bùi Tạp Tư và Tư Vũ đến nơi, Hoàng Mai Diễm nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, vẫn đang cắm ống thở ôxy!
Vũ Nghê đang khóc ở trong lòng Lạc Ngạo Kiệt, Bùi Chấn Lương ngồi ở cạnh giường bệnh nắm chặt lấy tay bà.
Bùi Tạp Tư bước đi chậm rãi, trong lòng cực kỳ phức tạp, đi về phía giường bệnh!
Hoàng Mai Diễm nhìn con cái đang vây quanh bên mình, ánh mắt mỏi mệt song lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lại cảm thấy xấu hổ với các con!
Mà Bùi Tạp Tư khi nhìn thấy ánh mắt rắc rối phức tạp của bà, những ý nghĩ kiên định lúc trước cũng đã buông hết rồi. Hoàng Mai Diễm là mẹ đẻ của anh, người mẹ đã mang anh đến với thế giới này, cho dù anh không chấp nhận đi chăng nữa, bà cũng vẫn là mẹ anh!
Những giọt lệ đầy kích động từ trong mắt Bùi Tạp Tư trào ra. Anh ngồi xuống bên kia giường bệnh, cầm lấy bàn tay yếu đuối không còn sức của mẹ mình. “… Mẹ, mẹ hãy ng