pacman, rainbows, and roller s
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: An Nhiễm Nhiễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210422

Bình chọn: 8.5.00/10/1042 lượt.

hải tự tin.

Mi phải cố gắng! cố gắng lên!phải cố gắng để sống thật tốt.

Không oán giận người nào, không cười nhạo người nào, cũng không hâm mộ người nào.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chạy trốn trong ơn mưa gió, mơ ước, đi con đường của riêng mình.

Về phần anh…….. không cần phải suy nghĩ nữa……………

Nói với chính mình như vậy, trước mắt, lại dường như hiện ra khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.

Nhớ da diết.

Vừa mới rời đi, nỗi nhớ như cỏ dại lan tràn.

Nhưng là,…… muốn cũng không thể.

Trên thế giới chuyện tàn nhẫn nhất, không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi cuối cùng lại chia li.

Chúng ta từng yêu nhau, nghĩ đến lòng chợt chua xót.

Đáy lòng chợt truyền đến từng trận đau nhói, cô có chút ngây ngốc mong rằng khi tỉnh lại mình chợt mất trí nhớ, có lẽ cô sẽ quên đi anh, quên đi tất cả những kỉ niệm.

Nhưng là, nếu thực sự quên, có lẽ cô sẽ không chịu đựng được.

++++

Ở đầu khác, Đường Húc Nghiêu lái xe một cách du đãng không mục đích trên đường.

Tình yêu nếu như nói khiến con tim đau khổ, không phải là không yêu, mà là yêu nhau đó, nhưng lại không thể yêu.

Nhìn, cũng không thể ôm; tưởng niệm, nhưng không thể có; đi, cũng không thể nắm tay cùng đi; vừa nói,cũng không thể nhìn nhau.

Rõ ràng là hai người yêu nhau,nhưng lại không thể ở chung một chỗ.

Nào sợ dùng hết một đời tinh lực, cạn kiệt may mắn cả đời, nhưng vẫn không có cách nào để đến gần, thậm chí là muốn quên đi những tra tấn hành hạ.

Chương 196: Tình cảm trân quý

Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày.

Hạ Hải Dụ đang thay quần áo, vô tri vô giác ở trong khách sạn qua hai ngày, hôm nay cô quyết định ra khỏi cửa!

Đầu tiên, cô sẽ đi mua một cái áo thích hợp cho phụ nữ có thai phòng tránh bức xạ máy tính.

Mặc dù biết rằng Computer và điện thoại di động được xác định trong 8 đến 9 tháng tới sẽ cách xa cuộc sống của cô, nhưng lò vi sóng và lò vi ba là đồ vật cũng đều có phóng xạ, hơn nữa nghe nói phóng xạ rất có hại, cho nên, an toàn hơn vẫn nên mặc một bộ phòng phóng xạ

Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . .

Chuông cửa vang gấp.

Hạo Nhiên sao? !

Hạ Hải Dụ sợ anh suy nghĩ, sau khi cài xong y phục liền đi mở cửa, nhưng khi cửa mở ra, người ở ngoài cửa lại làm cho cô thất kinh.

“Tiểu Tiểu? !” Hạ Hải Dụ mở trừng hai mắt, không dám tin.

“Surprise ( ngạc nhiên)!” Vân Tiểu Tiểu le lưỡi một cái, trên mặt đầy giảo hoạt. Tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Hải Dụ.

“. . . . . .” Hạ Hải Dụ vui mừng nói không ra lời, Tiểu Tiểu sao lại xuất hiện ở đây?!

Vân Tiểu Tiểu cười lớn, buông tay ra, đôi mắt to như tên trộm nhìn chằm chằm vào bụng Hạ Hải Dụ, “Hải Dụ, nghe nói cậu có baby hả, tớ xem một chút, xem một chút, tớ làm mẹ nuôi nha? !”

“Cậu đã biết? !” Hạ Hải Dụ chợt rất áy náy, mấy ngày nay nhiều chuyện rối loạn, lại không thế mở điện thoại, cô đã quên nói cho Tiểu Tiểu chuyện này.

Chị em tốt không phải là như vậy!

Cô đã không làm trong bổn phận!

May mà Tiểu Tiểu không giận cô, thật tốt!

Nhưng, Tiểu Tiểu biết tin tức cô mang thai không ngoài ý muốn, bởi lấy quan hệ giữa Thiệu Hành cùng Đường Húc Nghiêu, đương nhiên chuyện này có thể truyền đi rất nhanh.

Thế nhưng, sao cậu ấy lại chạy tới tận Úc chứ? !

Chẳng lẽ là. . . . . . Đường Húc Nghiêu cho cậu ấy đi theo cô sao? !

Tận đáy lòng, lo sợ bất an.

Vân Tiểu Tiểu không quản nhiều chuyện như vậy, nhìn Hạ Hải Dụ một lúc “A, Hải Dụ, cậu phải ra ngoài à? !”

“Ừ, tớ muốn đi mua quần áo bảo hộ.”

Vừa nghe đến muốn đi mua đồ, bỗng chốc con mắt Vân Tiểu Tiểu sáng lên, “Ôi chao, tớ biết ngay là mình tới đúng thời điểm mà, đi thôi đi thôi, tớ cùng đi với cậu!”

“………..” Hạ Hải Dụ có chút lo lắng, hy vọng trước khi trời tối các cô có thể về đến nhà.

Thấy biểu tình Hạ Hải Dụ như rất bất đắc dĩ, Vân Tiểu Tiểu mắt trợn trắng, “Đừng lo lắng, tớ có chừng mực, vì cục cưng, tớ có thể nhịn! Mua xong đồ bảo hộ gì đó chúng ta sẽ về ngay!”

“Được.” Hạ Hải Dụ yên lòng, bạn tốt săn sóc như vậy cảm thấy an ủi.

“Hải Dụ, túi sách để tớ cầm là được rồi.” Vân Tiểu Tiểu đoạt lấy túi sách trong tay Hạ Hải Dụ, đặt lên trên cánh tay mình.

Hạ Hải Dụ dở khóc dở cười, “Tớ không mảnh mai như vậy đâu!”

“Tớ không quản cậu mềm mại mảnh mai như vậy, dù sao thì cũng không cho cầm !” Vân Tiểu Tiểu cậy mạnh, trợn mắt nhìn Hạ Hải Dụ.

“Được rồi, để cậu cầm, chúng ta đi thôi!”

Đóng cửa lại, khóa kỹ.

Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn gian phòng Bạch Hạo Nhiên ở sát vách, đi tới gần nghĩ nói cho anh biết mình đi ra ngoài.

Nhưng vừa muốn gõ cửa, anh như có cảm ứng với mình đi ra.

Hai người, đều ngẩn ra.

“À. . . . . . Em muốn ra ngoài mua chút đồ. . . . . .” Hạ Hải Dụ nỉ non nói .

Bạch Hạo Nhiên dừng một chút, nhìn nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Vân Tiểu Tiểu đứng ở một bên

Vân Tiểu Tiểu cũng sững sờ, mắt trợn tròn, trời ạ, anh ta sao lại ở chỗ này? ! Đường Húc Nghiêu chưa từng nói với cô chuyện này!

“Hello!” Dừng một chút, Vân Tiểu Tiểu cười chào hỏi, trong lòng đang nói thầm: không ổn, không ổn, xem ra Bạch Hạo Nhiên đối với Hải Dụ vẫn trước sau như một! Mặc dù cô cảm thấy người này thật tốt, Hải Dụ cùn