pacman, rainbows, and roller s
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: An Nhiễm Nhiễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210475

Bình chọn: 8.5.00/10/1047 lượt.

ã từ Sydney trở về San Francisco rồi ! Hiện tại chắc là đang ở trên máy bay!”

Nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ.

Hạ Hải Dụ len lén nắm chặt tay, thì ra là, anh đã đi rồi. Chỉ là, đi cũng tốt. Cũng tốt.

Chỉ là, trong lòng cô vẫn có cảm giác trống trải, mặc dù cô đã tự nói với bản thân, cô phải kiên cường, cô có thể chịu đựng tất cả.

Nhưng là, khi cô nghe được tin anh đi, vẫn là phát hiện mình rất mềm yếu, rất yếu ớt.

Như bây giờ nên chỉ là mới bắt đầu tách ra thôi. . . . . . Về sau. . . . . . Sẽ còn xa cách hơn nữa.

Càng nghĩ càng loạn, cô phát hiện những suy nghĩ lung tung của mình không thể nào sắp xếp lại được.

Trong lòng rối rắm, hiểu mở là kết, không giải được là cướp.

“Trở về San Francisco rồi hả ? !” Triệu Chỉ Tịch nỉ non, “Không trách được, chị hai và anh rể có thể là đến sân bay đưa tiễn a!”

Triệu Chỉ Tịch theo lẽ thường suy đoán.

Vân Tiểu Tiểu mím môi, thật hối hận đã nói việc này ra ngoài, chỉ là Thiệu Hành chỉ gửi tin nhắn như vậy, cũng không có nói rõ lí do tại sao đi vội vậy, mà cô cũng không có hỏi.

Lấy được đáp án chính xác, Triệu Chỉ Tịch không dây dưa nữa, nhưng là cô ta cũng không muốn tìm quán trọ khác, chờ chút nữa gọi điện thoại hỏi chị hai lúc nào thì về nhà, tạm thời ở quán trọ này!

Kéo rương hành lý, Triệu Chỉ Tịch có chút tùy hứng tựa như đi vào.

Sau đó, Hạ Hải Dụ, Vân Tiểu Tiểu, Bạch Hạo Nhiên, ba người cũng lên trên lầu, dọc đường đi đều im lặng.

Bạch Hạo Nhiên giúp các cô mở cửa, cũng đem đồ cất xong.

Vân Tiểu Tiểu len lén hỏi Bạch Hạo Nhiên, “Cái đó. . . . . . Tôi là không phải là không nên nói ra ngoài a. . . . . .”

Bạch Hạo Nhiên nhíu mày, vấn đề này không khó, nhưng là hỏi anh liền có chút phức tạp!

Dừng một chút, nhàn nhạt trả lời, “Dù sao đã nói rồi, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, cô cùng Hải Dụ đều mau nghỉ ngơi đi! Có chuyện thì gọi tôi!”

“A!”

Vân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía Hạ Hải Dụ đang ngồi yên ở trên ghế sofa, ai, chỉ là nghe được Đường Húc Nghiêu rời Sydney cũng đã thần xiêu phách lạc thành bộ dạng này! Như vậy căn bản là không thể quên anh ta sao!

Chương 201: Quyết định

San Francisco.

Sân bay quốc tế.

Lối đi dành cho khách VIP, một nhóm người mặc tây trang đang đứng nghiêm trang, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghiêm túc nhất.

May bay vừa hạ cánh, hai người đàn ông có thân hình cao lớn liền xuất hiện, bước nhanh đi ra.

Đường Húc Nghiêu và Thiệu Hành sóng vai bước đi, bọn họ đều một chiếc áo khoác đơn giản, cảm giác có chút phong trần, nhưng trong đôi mắt toát ra không phải mệt mỏi, mà là ủ dột.

Thoáng nhìn thấy một đám người đứng chờ, bước chân hơi có chần chờ, nhưng không có dừng lại.

“Đường thiếu gia!” Người đàn ông trung niên cầm đầu đám người cung kính mà hành lễ, khom lưng cúi đầu đúng tiêu chuẩn 90, ra vẻ tuyệt đối trung thành.

Đường Húc Nghiêu mím chặt môi, khẽ nhíu mắt, trong ánh mắt toát ra một tia lạnh.

Thiệu Hành nghiêng mắt nhìn anh ta một chút, ho nhẹ một tiếng làm ám hiệu.

Đám người này đều là người của Đường gia, cầm đầu chính là cận vệ bên cạnh Đường lão gia, bọn họ rõ ràng có ý, là”Xin” Đường Húc Nghiêu trở về nước .

Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lạnh lùng nói, “Tôi xử lý chuyện của Thần thiếu gia trước, 12 giờ sau không cần các người xin, tôi cũng sẽ lên phi cơ!”

Nói xong, nhấc chân đi.

Người đàn ông trung niên vội đuổi theo.

Đoàn người đi ra khỏi đại sảnh, một hàng dài ô tô màu đen đã chờ sẵn ở ngoài, ngay cả tài xế cũng là mặc đồ đen.

Toàn bộ cửa xe đã mở ra, Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành lên chiếc xe đầu tiên, những người khác im lặng ngồi lên xe phía sau.

“Đi hải cảng Auckland!” Đường Húc Nghiêu phân phó .

Không chút chậm trễ, xe của bọn họ đi đầu, các xe khác lần lượt bám theo sau.

Xe nhanh chóng đi về phía trước, hai bên đường cảnh sắc lầm lượt vụt qua, ngoài cửa xe, khí trời có chút âm trầm, giống như là tâm tình của người ngồi trong xe.

◎◎◎

Một lúc sau, xe đã tới nơi.

Đại cảng Auckland Hải Cảng là một trong những cảng nổi tiếng.Trên hải cảng có câu lạc bộ thuyền, các cột buồm xếp lên nhau tạo thành mọt bức trang hung vĩ, chỉ là toàn một màu trắng toát, có gì đó mênh mông.

Xe dừng lại cách đó 200m, không đợi tài xế xuống mở cửa, Đường Húc Nghiêu và Thiệu Hành gấp gáp đi xuống, xa xa, nhìn thấy bóng lung của cô út.

Hai vợ chồng họ như đã già đi cả mười năm, ánh mắt mơ hồ nhìn về chiếc du thuyền của Thần Dật, cũng không chớp.

Giống như là chỉ cần nhìn như vậy, con của bọn họ sẽ trở về.

Nhưng, đó là không thể nào.

Đường Húc Nghiêu trực tiếp đi tới, trầm giọng nói, “Cô út, dượng. . . . . .”

Hai vợ chồng cùng quay đầu lại, nét mặt tràn đầy vẻ bi thương, chỉ là gật đầu một cái, bởi vì đã sớm nói không nên lời.

“Cô, dượng. . . . . . Nơi này giao cho con cùng Thiệu Hành xử lý là tốt rồi. . . . . . Hai người ở nơi này, rất nhiều việc không dễ dàng.” Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cho dù ai nhìn đều không nhẫn tâm.

Vậy mà, người phụ nữ họ Đường ấy lại cố chấp lắc đầu, nắm chặt cánh tay của chồng, nghẹn ngào nói, “Thần Dật k