
hận ra bọn họ.
Tiếp theo, muốn nhận lại bọn họ sao, cũng không có dễ dàng như vậy đâu.
*
Đến nhà họ Cung, Cung Hình Dực ôm lấy Kỳ Kỳ và Tống Tâm Dao đi vào nhà.
Quản gia đã sớm báo cho Cung lão gia.
Lúc đi vào đại sảnh, ông nội đã ngồi ở trên ghế sa lon, đợi bọn họ.
“Ông nội, cháu đã dẫn bọn họ trở lại!” Anh để Kỳ Kỳ xuống.
Kỳ Kỳ nhìn thấy Cung lão gia tóc trắng xoá liền thích, chạy đến bên cạnh ông, nhìn bộ râu dài bạc trắng của ông, vui vẻ nói: “Mẹ, ông già Noel râu dài nha!” Cho tới bây giờ, nó vẫn rất thích bộ râu của ông già Noel, lúc ấy, bé đã nói, về sau mình cũng muốn để một bộ râu như vậy nhất định sẽ rất tuấn tú.
“Cháu tên là gì?” Lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Kỳ, Cung lão gia liền cảm thấy một loại cảm giác thân mật chỉ thuộc về người thân mới có.
“Cháu tên là Tống Tử Kỳ, năm nay ba tuổi rưỡi! Đây là mẹ cháu!” Bò đến trên ghế sa lon, nhìn bộ râu Cung lão gia, bé thật sự muốn đưa tay ra sờ vào nó một cái!
“Kỳ Kỳ, không thể không lễ phép.” Tống Tâm Dao biết rõ, giữa hai ông cháu bọn họ nhất định là có cảm giác liên hệ máu mủ thân thiết, mới có thể khiến Kỳ Kỳ không có chút nào sợ hãi Cung lão gia, một ong lão nghiêm túc như vậy.
“Oh!” Kỳ Kỳ đáp một tiếng, bò xuống ghế sa lon, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao.
“Mẹ, con thật thích râu bạc a! Con thật muốn sờ một cái xem!” Trước kia mấy ông già Noel đeo râu bạc đều là râu giả, hôm nay nhìn thấy mới là thật.
“Cung lão tiên sinh, thực xin lỗi, đứa bé không hiểu chuyện, mạo phạm rồi!” Tống Tâm Dao vội nói xin lỗi!
“Không có việc gì, ông rất thích đứa bé này, nó thật sự là con của Dực nhi rồi! Bọn họ thật quá giống, Kỳ Kỳ thật sự là phiên bản thu nhỏ của Dực nhi.” Tống Tâm Dao thầm kêu không ổn, ông nội của anh từ nhỏ đã nhìn Cung Hình Dực lớn lên, dáng vẻ khi còn bé của anh nhất định ông là người nhớ rõ ràng nhất.
Lần này có thể làm sao đây?
Cung Hình Dực có thể để cho bọn họ rời đi hay không, hiện tại cô cũng không rõ ràng lắm.
Nếu như anh muốn giữ bọn họ lại cô phải làm gì?
“Dực nhi, cháu có nhớ, cháu cũng yêu thích bộ râu của ông, chẳng qua là lúc đó không phải màu trắng, cháu vẫn luôn muốn nó biến thành màu trắng. Xem ra, con của cháu, thật rất giống cháu, cũng thích râu bạc của ông a!” Cung lão gia ha ha cười phá lên.
Thật sự đã rất lâu rồi ông mới căm thấy vui vẻ đến như vậy.
“Nhìn ông xem, vui mừng đến quên mời gọi các cháu ngồi! Đừng khách khí, ngồi đi! Quản gia, mau đem chút trái cây lên đây đi.” Cung lão gia không giống mặt ngoài nghiêm túc như vậy, ông là người rất nhiệt tình, cũng là ông lão rất hiền lành.
“Cung lão tiên sinh, không cần phiền phức như vậy đâu, chúng cháu lập tức sẽ rời đi!” Tống Tâm Dao hiện tại chỉ muốn mau mau mang theo Kỳ Kỳ rời đi.
“Tại sao? Vì sao lại phải rời đi? Con của cháu và Dực nhi cũng đã lớn như vậy, cháu hãy chuyển đến đây đi! Ông sẽ chọn ngày tốt, giúp hai người các cháu tổ chức hôn lễ! Ông già ta đây, cũng chưa được ôm đứa chắt này khi biết Kỳ Kỳ tồn tại thật sự không biết ông có biết bao nhiêu vui mừng.” Cung lão gia, thật sự là rất vui mừng, đặc biệt là sau khi gặp được Kỳ Kỳ, cuối cùng tâm nguyện của ông cũng đã hoàn thành, chỉ cần bọn chúng kết hôn, như vậy là đủ rồi, ông cũng đã rất thỏa mãn.
“Cháu. . . . . .”
“Đừng có nói gì nữa, nghe ông nội đi! Kỳ Kỳ, đi chơi với ông cố nào, cha với mẹ cháu còn phải nói chuyện với nhau!” Thân phận của cậu có phải chuyển đổi quá nhanh hay không?
“Dạ!” Kỳ Kỳ vào lúc này ngược lại rất là ngoan.
Đó là bởi vì, bé thật sự yêu ông cố Cung râu bạc rồi !
Kéo Tống Tâm Dao, bọn họ liền đi lên tầng trên.
Đi vào trong phòng Cung Hình Dực anh liền đem cửa phòng khóa lại, nhìn Tống tâm Dao.
“Anh muốn làm cái gì?” Tống Tâm Dao có chút phòng bị nhìn anh. Tại sao anh phải khóa cửa lại?
“Anh muốn. . . . . . Làm chuyện chúng ta nên làm!” Cung Hình Dực đưa tay cởi áo khoác ra.
“Này. . . . . . Anh đừng làm loạn a! Nếu anh dám làm loạn với tôi, tôi liền kêu người a!” Thấy anh cởi quần áo, thật dọa đến cô.
“Kêu ư! Em có hô rát cổ họng, bọn họ cũng sẽ không thể nào nghe được, tất cả phòng trong nhà đều cách âm rất tốt.” Cung Hình Dực cười, rút cà vạt, lại bắt đầu cởi nút cài áo sơ mi , tiếp theo. . . . . .
“A. . . . . .” Tống tâm Dao đột nhiên kêu lên sợ hãi, đôi tay bịt kín hai mắt, quay lưng đi, không dám nhìn.
Cung Hình Dực đột nhiên”Ha ha” cười phá lên.
Người phụ nữ này, thật sự rất thú vị!
Anh cũng chỉ là muốn cởi áo khoác, cà vạt, khiến mình thoải mái một chút mà thôi thế nhưng cô lại nghĩ anh sẽ làm cái gì với cô?
Nghe được tiếng cười của anh, cô mới phát hiện ra, hình như cô bị anh chơi xỏ, hơn nữa người đàn ông này lại còn cười được, rõ là. . . . . .
“Anh. . . . . .” Nhìn anh cười đến nỗi đứng thẳng lên cũng không được.
Tống Tâm Dao thật rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống, thật là ngượng chết cô rồi, cô tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?
Anh căn bản cũng không có ý nghĩ đó.
Nhưng là, nhìn anh khóa cửa, lại cởi quần áo, còn nói những lời đó, cô thật sự cho là, anh muốn làm cái gì đó với cô? Chắc hẳn bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ cho là, cho là, anh t