The Soda Pop
Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tác giả: Kiều Mạt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326660

Bình chọn: 10.00/10/666 lượt.

ới nhau.

“Ừ!” Tống Tâm Dao lui về phía sau một chút, nhưng là đã đến mép ghế, căn bản là đã không có biện pháp tiếp tục lùi lại.

Nếu như lùi nưac, cô sẽ ngã xuống đất nha, nhưng Cung Hình Dực vẫn dựa sát vào cô.

“Nếu như không khẩn trương , làm sao em vẫn tránh?” Anh cố tình không hiểu.

“Chỉ là, hơi nóng, hơi nóng!” Cô hình như rất đồng ý với câu trả lời của mình, một mực gật đầu.

Cung Hình Dực thật rất muốn cười to lên, người phụ nữ này, đúng là rất có tài, có thể làm cho anh kích động muốn cười to.

“Nóng à?”

“Đúng!”

“Vậy anh dẫn em đi đến một nơi, nơi đó sẽ không nóng.” Nói xong, Cung Hình Dực liền kéo Tống Tâm Dao đi lên lầu.

Nhìn mọi thứ trước mắt , Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy, mình quá ngu rồi, cư nhiên cứ như vậy để cho anh đánh lừa đi lên trên.

Không sai!

Bọn họ đến không phải chỗ khác!

Chính là phòng của Cung Hình Dực, buổi chiều, chuyện đã xảy ra ở trong phòng này bây giờ nhớ lại cô còn cảm thấy đỏ mặt.

Gian phòng này, được dọn dẹp rất sạch sẽ, màu trắng cách điệu, gian phòng mang đậm hương vị cuả phái nam.

Chỉ là, hiện tại ở trong phòng của anh, cô cảm thấy quá nguy hiểm!

“Phòng khách ở nơi nào? Đưa tôi tới đó đi!” Cô ‘ hì hì ’ cười cười, hay là đi phòng khách ngủ, tương đối an toàn.

Cô cũng không muốn giống như bốn năm trước cùng anh xảy ra chuyện như vậy.

“Phòng khách? Không có phòng khách.” Buổi tối, nhất định anh sẽ không để cho cô đi phòng khách ngủ.

“Không có phòng khách?” Cô kinh ngạc nhìn anh, phòng ốc lớn như vậy, anh lại nói với cô là không có phòng khách, cô thật sự không tin.

“Đúng! Không có phòng khách!” Cung Hình Dực lặp lại một lần nữa, anh đã nói rồi thì sẽ không bao giờ lặp lại lần thứ hai, mà người phụ nữ này khiến cho anh phá lệ.

“Anh không có nói đùa với tôi chứ!” Anh là đang cùng cô đùa giỡn sao, nhất định là nói đùa cô. Tuyệt đối là đùa giỡn!

“Anh nói nghiêm túc!”

Trời ơi! Mau cứu cô đi! Người đàn ông này, tại sao như vậy a!

“Chẳng lẽ, tối nay, tôi với anh phải. . . . . .” Tống Tâm Dao chỉ chỉ vào anh vừa chỉ chỉ mình, sau đó chỉ chỉ giường.

“Đúng a! Chúng ta cũng không phải là chưa từng cùng nhau ngủ qua, không có vấn đề gì, đứa bé cũng đã lớn như vậy, em còn xấu hổ sao?”

“Sao. . . . . . Sao. . . . . . Người nào xấu hổ hả?” Thật là vịt chết còn mạnh miệng!

“Đúng, không phải em xấu hổ, anh xấu hổ, được không?” Nhìn bộ dạng như con rùa rụt cổ của cô, anh thật sự rất vui vẻ a!

Xoay người, từ trong tủ quần áo, lấy ra một cái áo choàng tắm mới tinh, để lên trên giường, nói: “Đây là áo choàng tắm, phòng tắm ở kia, tự đi tắm đi!” Anh còn có một chút sự vụ phải xử lý cho tốt trước đã, mới có thể ngủ, mà thư phòng ở ngay tại trong phòng.

“Anh đi đâu?” Cô đột nhiên có chút muốn biết, anh muốn đi đâu?

“Nghĩ muốn cùng anh cùng nhau tắm sao?” Cung Hình Dực phát hiện, lúc ở cùng với cô, anh không thể nghiêm chỉnh được.

“. . . . . . Ai muốn với anh cùng nhau tắm!” Tống Tâm Dao thật muốn đánh bàn tay của mình, không có việc gì đi quản hắn khỉ gió làm cái gì?

Cầm áo choàng tắm lên hướng toilet đi tới.

Lôi kéo rương hành lý ở bên giường, cô liền vào phòng tắm.

Cung Hình Dực đứng nhìn cô, khóe miệng khẽ giơ lên, thấy cô tiến vào phòng tắm, liền xoay người đi vào thư phòng.

*

Kỳ Kỳ ở trong phòng ông cố, sau khi thưởng thức hết tất cả đồ cổ, liền đưa ra một cái kết luận: “Ông cố, những thứ đồ cổ này, có thể bán được rất nhiều tiền!”

“Ha ha ha. . . . . .” Cung lão gia cười to, lần đầu tiên có người sau khi xem xong đồ cổ của ông, lại nói là một câu nói như vậy. Những người trước kia đã được xem qua, cũng sẽ cầm những thứ đồ cổ này mà cảm thán: “Đồ tốt a! Đồ tốt!”

“Có phải đúng hay không ạ?” Ngước đầu nhỏ bé lên nhìn ông nội Cung Hình Dực, Cung Thiên Kích.

“Đúng! Đúng!” Cung Thiên Kích ôm lấy Kỳ Kỳ, hai người đi vào trong phòng.

“Kỳ Kỳ, buổi tối có muốn cùng ông cố cùng nhau ngủ không?”

“Kỳ Kỳ, muốn ngủ cùng mẹ!” Bé cho tới nay, cũng không có rời khỏi mẹ, chỉ khi có mẹ ở bên người bé mới ngủ được.

“Kỳ Kỳ ngoan, cha có chuyện muốn nói với mẹ cháu, chúng ta không nên đi quấy rầy bọn họ! Có được hay không?” Cung Thiên Kích nào biết, bộ dáng Kỳ Kỳ lúc có chút trưởng thành, sẽ làm Cung Hình Dực không có cách đối phó. Cũng không biết, Cung Thiên Kích có phương pháp áp chế tên tiểu quỷ này hay không.

“Ông ấy sẽ không làm chuyện xấu đối với mẹ cháu chứ?” Kỳ Kỳ nhìn Cung Thiên Kích, có chút lo lắng.

“Ha ha ha, làm sao có thể chứ? Mấy ngày nữa, mẹ cháu với cha cháu sẽ kết hôn, cha cháu làm sao sẽ làm chuyện xấu đối với mẹ cháu chứ? Sẽ thật tốt thương mẹ cháu đấy!” Cung Thiên Kích không thể nhớ, hôm nay mình đã cười lần thứ mấy rồi.

“Không được, cháu muốn đi bảo vệ mẹ, ai biết, Cung Hình Dực có thể làm chuyện xấu đối với mẹ cháu hay không!” Kỳ Kỳ vẫn là không yên lòng.

“Kỳ Kỳ, cháu có tin tưởng ông cố không?” Kỳ Kỳ gật đầu một cái, mặc dù nó tin tưởng Cung Thiên Kích nhưng là, vẫn còn có chút lo lắng.

Nó không yên lòng chính là không yên lòng. Thế nào cũng không yên lòng!

Đợi chút. . . . . . . . . .

Cậu nhớ rõ ràng, lần trước nhìn thấy Cung Hình Dực là đi cùng mộ