
ớc nhìn hắn, nháy hai cái, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh. Không phải anh thấy chết không cứu, anh còn vì tôi mà bị thương, tôi chẳng những không cảm kích mà còn mắng anh, là lỗi của tôi! Thật xin lỗi, anh muốn đánh hay mắng tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng, càng sẽ không mắng cả nhà anh trong lòng! Nếu như vậy anh còn chưa hết giận, anh chém tôi một nhát cũng được…….”
Đưa tay rút con dao giấu dưới mông để lên bàn, con dao sắc bóng chiếu ánh sáng!
Thạch Thương Ly khẽ nhếch miệng, ánh mắt dò xét trên người Loan Đậu Đậu nhìn lên nhìn xuống ba lần, có lúc thật sự muốn bổ đầu cô ra xem bên trong chứa những gì!
Đậu Đậu thấy hắn không nói gì, trong lòng bắt đầu lo lắng, Lạnh sống lưng, xong rồi, nhìn dáng dấp hắn không có ý định tha lỗi cho cô! Hắn sẽ đuổi cô ra ngoài sao? Hay là……..
“Vật nhỏ…….” Hắn đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng từ từ trở nên mềm mại.
“Ah…….” Nháy mắt sống lưng Loan Đậu Đậu toàn là mồ hôi, không phải hắn muốn chém cô một nhát chứ? Nếu sớm biết như vậy cô sẽ không chuẩn bị dao!!
Thạch Thương Ly dừng lại, giọng nói đê mê rồi lại dễ nghe vang lên bên tai cô: “Giúp anh thay quần áo.”
“Hả?” Loan Đậu Đậu há hốc miệng, đầu lưỡi thắt lại: “Giúp anh thay thay thay quần áo?” Không phải bộ dáng hắn thế này còn muốn “này nọ í é í é” “này nọ í é í é” với cô chứ?
Hằn dừng chân, quay đầu lại, ánh mắt khẽ hiện nụ cười nhạt, nhếch môi nói: “Tay phải của anh không cử động được, không cách nào cởi quần áo.”
“A, hóa ra là vậy!” Lúc này Loan Đậu Đậu mới thở phào nhẹ nhõm, hít thở thật sâu! Cũng may là mình suy nghĩ quá nhiều!
“Nếu không thì em nghĩ thế nào?” Hắn hếch chân mày, khóe miệng khẽ nở nụ cười, giống như toàn bộ tâm tư của cô đều bị hắn nhìn xuyên thấu, không cách nào che giấu.
“Không có không có không có gì! Anh đi trước đi, tôi dọn dẹp xong sẽ vào.” Loan Đậu Đậu cúi đầu, không khỏi tự mắng bản thân mình: “Loan Đậu Đậu, tư tưởng của mày thật xấu, xin thuần khiết, xin hãy thuần khiết một chút! Quá mất mặt rồi!”
Cuộc sống bình thường của hắn do Loan Đậu Đậu chăm sóc đã thành thói quen cho nên quần áo của Thạch Thương Ly để ở đâu cô đều biết. Tâm tình của hắn tốt thường thích mặc quần áo màu sáng, tâm tình không tốt là màu đen, tâm tình bình thường là màu xám tro, quần áo của hắn phải xếp theo thứ tự từ phải sang trái. Hôm nay tâm tình của hắn chắc là bình thường…….Từ trong quần áo lấy ra một bộ màu xám tro, chỉ sờ quần áo cũng biết là rất đắt.
Thạch Thương Ly ngồi bên giường đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân của cô, buông cuốn sách trong tay xuống, ngước mắt thấy cô đi về phía mình. Trong tay cầm quần lót của hắn, sắc mặt thay đổi, ánh mắt lấp la lấp lánh…….
Loan Đậu Đậu cầm quần áo để trên giường, quay đầu nhìn hắn hỏi: “Bây giờ thay quần áo được chứ.”
Thạch Thương Ly đáp một tiếng, để sách xuống không đứng lên, ngôi yên bất động giống như tượng phật. Dinh Dật cũng không cảm thấy hình như có gì đó không đúng, trực tiếp đưa tay cởi cà vạt của hắn để sang một bân, đầu ngón tay từ từ cởi từng nút áo sơ mi, lồng ngực rộng lớn từng chút từng chút lộ ra.
Đậu Đậu không nhịn được nuốt nước miếng, mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy bắp thịt của hắn nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, khi đầu ngón tay chạm vào lồng ngực hắn thì nhịp tim không tự chủ được đập liên hồi. Hắn chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô nên hơi ngứa, giống như trêu trọc chô.
Ngón tay cô từ từ run rẩy, không có cách nào không để ý tới hơi thở của hắn bên tai, gấp gáp muốn tháo nút áo cuối cùng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Trong đầu không giải thích được tại sao lại hiện lên hình ảnh mập mờ đó, loáng thoáng một chút, bàn tay to của hắn còn có đôi môi nóng bỏng, còn có hắn…….
Dừng lại! Dừng lại! Loan Đậu Đậu! Rốt cuộc mày đang nghĩ gì? Chẳng qua đó chỉ là tình một đêm bình thường! Sao mày lại nghĩ đến nó? Không thấy xấu hổ à? Cũng chỉ là nhìn lồng ngực của hắn thôi không phải chưa từng nhìn thấy!
“Em, chảy máu mũi.” Trong không khí chợt vang lên giọng nói mập mờ, đôi mắt sáng cùng nụ cười mờ ám.
“Hả?” Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, môi vừa lúc đụng vào môi hắn, mềm mại, hơi nhàn nhạt mùi thuốc lá, thời gian cực ngắn, một dòng điện từ chân truyền đến trong lòng, tim như muốn ngừng lại.
Cả người bất động…….
Vài giây sau, Loan Đậu Đậu lui về sau, tay sở sờ mũi mình, không có gì cả. Cô bị hắn lừa…….
Khóe miệng Thạch Thương Ly khẽ cười, ánh mắt sâu xa nhìn cô, giọng nói từ trong cổ bật ra: “Vật nhỏ, em vừa hôn anh.”
Đậu Đậu lại lần nữa đỏ mặt, kéo kéo môi: “Rõ ràng anh gạt tôi, tôi không chảy máu mũi. Chẳng qua là không cẩn thận, không phải tôi cố ý!”
“Em dám phủ nhận vừa rồi em không nghĩ tới những hình ảnh không nên nghĩ?” Đôi môi hắn khẽ cười: “Nhưng tại sao tay của em lại run như vậy? Hả?”
“Tôi…….” Đậu Đậu đuối lý không nói được gì.
Ngón tay Thạch Thương Ly linh hoạt tháo nốt nút áo cuối cùng, khóe miệng kiều diễm. Ánh mắt mềm mại mà dung túng nhìn cô giống như đang cười nhạo cô.
“Bản thân có thể cởi sao còn gọi tôi làm gì?” Đậu Đậu không phục lẩ