
g khẽ thì thầm: “Tổng giám đốc trốn việc rồi anh còn làm gì nữa? Ở lại bệnh viện cùng em!”
“Tôi không cần anh ở bên cạnh! Anh về công ty đi, tổng giám đốc không có ở công ty, anh không về công ty vậy công ty xảy ra chuyện thì sao? Nhanh về đi, làm người đàn ông phải có ý thức trách nhiệm!” Loan Đậu Đậu vừa thay khăn vừa thúc giục.
Thạch Lãng nghe thấy cô nói người đàn ông phải có trách nhiệm, lập tức đứng lên, anh dũng nói: “Vợ, anh sẽ về công ty chứng minh cho em thấy, chồng em là một người đàn ông có trách nhiệm, có thể tin tưởng cả đời!”
Xoay người đi về phía cửa, mơ hồ nghe thấy giọng của cô: “Một bồn cầu còn chưa được dùng đến mười năm, đàn ông sao có thể dùng cả đời?”
Rầm…….
Thạch Lãng ngã trên mặt đất! Khuôn mặt nhe răng trợn mắt…….Cô so sánh hắn ta với bồn cầu sao?!!!Đổ mồ hôi!!!Đổ mồ hôi! Mồ hôi đổ như thác!!
Loan Đậu Đậu nhìn hắn ta bò dậy tiếp tục đi lại tiếp tục lầm bầm: “Hai mươi mấy tuổi rồi, đi bộ cũng không xong, có cần phải mua dụng cụ đi bộ không?”
Rầm……..
Thạch Lãng lần nữa ngả xuống đất, lỗ mũi đụng vào sàn nhà lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói: “Đậu xanh nhỏ em câm miệng cho anh!”
Loan Đậu Đậu khẽ run, quay đầu nhìn Thạch Thương Ly đang ngủ say dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Anh ta đi bộ không tốt, sao lại phát hỏa với tôi! Hai anh em thật giống nhau!”
Ngồi ở bên giường nhìn hắn vào nước biển,chú ý nhiệt độ cơ thể hắn, bụng kêu ầm ầm, ánh mắt liếc ví tiền của hắn để ở một bên, len lén mở ra thấy một tờ màu hồng mắt sáng rực, nước miếng đều muốn chảy ra. Chỉ là đấu tranh một hồi chỉ lấy ít tiền đi đến phòng ăn của bệnh viện mua hai phần sandwich, một ly nước cam, lúc quay trở lại Thạch Thương Ly vẫn chưa tỉnh.
Ăn xong một cái sandwich cảm thấy vẫn chưa đủ no, hăn chưa tỉnh lại liền ăn nốt cái còn lại. Uống hết một chai nước cam bụng đã no phình, ăn uống no say liền bắt đầu buồn ngủ. Nằm thật khó chịu trên giường, dù thế nào đi nữa hắn nằm trên giường vẫn cứ quyến rũ, nằm bên cạnh hắn tìm chỗ ngủ.
Chương 74: Xin Hãy Thuần Khiết!
Thạch Thương Ly mở mắt thấy hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, đầu hơi đau, tay giơ lên xoa xao trán lúc này mới phát hiện tay cắm ống tiêm, nhất thời sắc mặt tối sầm, một giây tiếp theo không chút do dự tháo hết tất cả ống tiêm. Máu chảy ra ngoài, da thịt trắng noãn dính đầy máu. Vết thương trên vai phải như muốn nứt ra.
Lúc hai chân nhúc nhích phát hiện hình như có vật gì đó, mềm mại, không khí lạnh lẽo dường như thoảng mùi thơm nhàn nhạt, rèm cửa sổ được nâng lên, bên ngoài là đêm khuya.
Loan Đậu Đậu cảm giác có người đá mông mình, gãi gãi cặp chân kia, sau đó di chuyển cơ thể, đầu từ trong chăn lộ ra đôi mắt phượng của thấy Thạch Thương Ly đang nhìn chằm chằm mình. Móng vuốt không tự nhiên buông chân hắn ra, cười hì hì: “Tổng giám đốc anh tỉnh rồi à!”
Thạch Thương Ly không lên tiếng, chỉ nghe ba chữ “tổng giám đốc” thì chân mày nhíu lại.
Cô từ trên giường leo xuống, chân không đi trên sàn nhà lạnh lẽo chạy đến trước mặt hắn sờ trán hắn, khóe miệng khẽ cười: “May quá, không còn nóng sốt nữa…….A…….Sao anh lại rút hết ống truyền ra rồi? Máu chảy ra ngoài……” Đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm, giống như hoảng sợ!
“Câm miệng, nói nhảm vừa thôi…….!” Thạch Thương Ly lạnh lùng mở miệng, vốn dĩ đầu rất đau, nghe ba chữ cô ây gọi tâm tình đã không tốt lại nghe cô ríu rít, tâm tình càng bi đát hơn.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, cắn môi, đôi mắt do dự, lo lắng rồi lại không dám nói lời nào. Chỉ yên lặng xoay người mở ngăn tủ lấy khăn muốn lau sạch máu trên tay hắn nhưng sắc mặt hắn khó chịu làm cho cô không dám động. Đứng ở bên giường đáng thương nhìn hắn.
Trong lòng không ngừng an ủi mình: “Loan Đậu Đậu mày không thể tức giận với hắn! Hắn là người bị thương, vì cứu mày mà bị thương, hắn còn sốt cao, tâm tình không tốt là bình thường! Mày ngàn vạn lần không được tức giận, như vậy mày rất hẹp hòi!”
Thạch Thương Ly nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đôi mắt khẽ mở ra, sắc bén nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Còn đau không?”
“Hả?” Loan Đậu Đậu khó hiểu nhìn hắn: “Cái gì đau hay không?”
Thạch Thương Ly ngồi thẳng dậy, đưa ngón tay vén tóc mái che kín vết thương, mùi thuốc thoáng qua. Hắn khẽ cười, giọng quan tâm hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt cô, rõ ràng lạnh lẽo lại làm cho gương mặt cô nóng như lửa đốt. Cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không đau, không đau nữa.”
Trái tim cô nhảy thật nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài, gương mặt ngày càng nóng, ngay cả mắt hắn cũng không dám nhìn!
Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm móng chân mình: “Sao tim của mình lại đập nhanh như vậy? Không phải bệnh tim chứ?”
Thạch Thương Ly không nói nhiều, cầm khăn trong tay cô lau sạch vết máu. May là lỗ kim nhỏ, máu tự động đông lại không chảy nữa, chỉ lưu lại một điểm đỏ chung quanh. Vén chăn lên muốn xuống giường, Loan Đậu Đậu hoảng sợ cầm tay hắn kêu lên: “Anh không thể xuống giường, bác sĩ nói anh phải nằm viện theo dõi một tuần lễ!”
“Một tuần lễ?” Thạch Thương Ly nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Không cần.”
“Nhưng………”
“Không nh