
Tại sao hắn lại có thể yêu thích cô đến nỗi không thể buông tay!
“Này! Không phải ngay cả tôi cậu cũng đề phòng đấy chứ?” Thẩm Nghịch có chút bất đắc dĩ, hắn biết rõ anh ta không có hứng thú với đàn bà.
“Cô ấy là ngoại lệ!”
Thẩm Nghịch không khỏi sửng sốt, khóe miệng cứng lại cùng với khổ sở, giọng nói bất đắc dĩ: “Có sao?”
Thạch Thương Ly ngồi trên ghế, tay trái rơi trên gầu gối, gõ gõ, ánh mắt sắc bén nhìn sắc mặt u má của Thẩm Nghịch, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Thẩm Nghịch, chúng ta luôn là anh em, tôi không hy vọng chỉ vì cô ấy mà chúng ta mất đi tình anh em. Cậu biết, từ trước đến giờ tôi nói một không nói hai. Thứ thuộc về tôi, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào, cho dù ở trong lòng cũng không thể được!”
Thẩm Nghịch nặng nề cúi đầu, giọng nói nhàn nhã giống như tuyên thệ: “Cậu yên tâm, tôi biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chỉ là…….Cô thật sự rất đặc biệt, sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, đặc biệt làm cho người ta kiềm hãm không được muốn đến gần.”
“Cậu nên tìm bạn. Dù sao cũng đã ba năm rồi, cậu không cần phải sống trong một bóng ma như vậy. Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của cậu.” Thạch Thương Ly như không thèm để ý chọc phá vết thương trong lòng Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch chỉ là quá thiếu hụt ánh sáng mà lúc này Loan Đậu Đậu lại xuất hiện.
Thẩm Nghịch khẽ cười không tự nhiên lắm, sắc mặt bi thương. Giọng nói khàn khàn: “Không cần thiết. Bây giờ tôi rất tốt.”
Thạch Thương Ly không vui nhíu mày: “Cậu dễ dàng lừa người khác nhưng lại khó lừa được bản thân. Thẩm Nghịch, cậu là người thông minh!”
“Ừ.” Thẩm Nghịch gật đầu, không muốn nói gì thêm nữa.
Thạch Thương Ly cũng không muốn chạm vào vết thương của anh ta nữa, chỉ âm thầm thở dài nhớ lại chuyện ba năm trước, chuyện đó khiến Thẩm Nghịch suýt mất mạng, đôi mắt của anh ta cũng bị mù từ đó, ba năm nay anh ta đang chuộc tội.
“Cậu cứ định như vậy sao? Bên Pháp sợ rằng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp chuyện Trầm Vũ!” Thẩm Nghịch tốt bụng nhắc nhở hắn, hôm nay anh ta đến đây là để thương lượng chuyện này.
“Tôi biết rõ.” Sắc mặt Thạch Thương Ly nhăn nhó, tay trái nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, khí lạnh tràn ra.
Chuyện đã xảy ra một lần, hắn tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai, hơn nữa lần này là Đậu Đậu, không giống nhau!
“Tôi sẽ kết hôn với Đậu Đậu.” Đây là cách bảo vệ tốt nhất, bảo đám nhất!
Thẩm Nghịch ngẩn người, không nghĩ tới quyết định của hắn lại nhanh như vậy, quả quyết như vậy. Giống như đã sớm nghĩ đến vấn đề này! Ý định của Thạch Thương Ly rất sâu, chuyện gì cũng tính toán chu đáo, lúc nào cũng tính trước mọi việc! Đậu Đậu gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc…….
“Chúc mừng cậu.”
Khổ sở lan tràn, đối với người mù như anh ta mà nói thứ tình cảm như vậy không thể đi xin cả đời.
“Cảm ơn.” Thạch Thương Ly không khách khí nhận lời chúc phúc của anh ta, nói thêm một câu: “Nhớ chuẩn bị phong bao dày một chút, cô ấy rất ham tiền!”
Thẩm Nghịch không nhịn được cười, lần trước phụ nữ ham tiền vây quanh hắn, hắn thường xì mũi coi thường, lần này lại hào phóng kết hôn với một phụ nữ ham tiền! Cả đời này luôn có những sự việc bất ngờ xảy ra.
Không thể không nói, cuộc sống rất kỳ diệu.
“Thẩm Nghịch.” Thạch Thương Ly chợt mở miệng, mặc dù Thẩm Nghịch không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm thấy sắc mặt hắn lúc này nặng nề, trong giọng nói tràn đầy chân thành cùng thỉnh cầu: “Nếu như có chuyện gì xảy ra, giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Trừ Thẩm Nghịch, hắn không yên tâm giao Loan Đậu Đậu cho ai. Nhất là Thạch Lãng!!!
Chương 77: Không Thả, Không Thả, Tôi Không Thả!
Loan Đậu Đậu ôm thùng giấy đứng trong thang máy, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vừa đúng lúc thấy Thẩm Nghịch đứng trước cửa thang máy, kinh ngạc: “Anh muốn về rồi sao?”
Thẩm Nghịch nghe thấy giọng nói của cô, giống như có thể tưởng tượng được vẻ mặt đáng yêu lúc này của cô, khóe miệng khẽ cười, gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng anh không nhìn thấy, đi lại không tiện! Anh chờ tôi một chút, tôi đưa anh ra ngoài xe.” Loan Đậu Đậu đặt thùng giấy cạnh thang máy, kéo tay anh ta vào thang máy.
“Cô không sao chứ?” Thẩm Nghịch đứng cạnh cô nhưng trong lòng không thoải mái.
Vách tường màu bạc phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô lắc đầu: “Không sao! Không có đồ gì đáng giá, sẽ không có ai đụng vào!”
“Không phải.” Thẩm Nghịch lắc đầu, trầm tư một chút, lên tiếng: “Cô không về đúng thời gian, hắn không sao chứ?”
Hắn? Phân Ruồi?
“Không sao! Dù sao cũng không có việc gì quan trọng, đưa anh ra ngoài xe cũng không mất nhiều thời gian. Hơn nữa haii người là bạn tốt, tôi tiễn anh về, hắn sẽ không tức giận!” Loan Đậu Đậu không để ý nói.
Thẩm Nghịch không nói gì, đôi môi khẽ hở như ẩn như hiện một nụ cười đầy thâm ý.
Loan Đậu Đậu đưa anh ta tới bãi đậu xe, kinh ngạc: “Ah, hôm nay tài xế của anh không tới sao?”
“Tài xế có chuyện, tôi tự mình lái xe đến.” Thẩm Nghịch khàn giọng nói.
“Hả? Vậy sao anh không nói sớm, tôi đưa anh ra ngoài gọi xe! Bây giờ……” Cô hưng phấn nói: “Bây giờ không phải giờ cao điểm, tôi đưa anh ra ngoài gọi xe.”
“Được.” Thẩm Nghịch căn