
cứ vào giọng nói của cô, đưa tay bỏ lên vai cô.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, phản ứng kịp thì mím môi cười: “Vậy chúng ta đi thôi.” Di chuyển bước chân, Thẩm Nghịch đã ở cạnh cô.
“Tôi hơi đói, cô có thể đưa tôi về nhà rồi giúp tôi nấu cơm cũng được.” Lên xe Thẩm Nghịch chần chừ một lúc, mở miệng nói, giống như có chút cầu xin.
Loan Đậu Đậu đứng đơ trước xe, đây là tình huống gì? Đói bụng không ra tiệm sao?
Thẩm Nghịch chờ một lúc lâu không thấy cô trả lời, cúi đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười đắng chát, tự lẩm bẩm: “Khó vậy sao? Vậy xem như……..”
Giọng nói trầm thấp làm cho người ta cảm thấy khó chịu, Loan Đậu Đậu không nói gì chui vào trong buồng xe, nói với tài xế: “Tài xế, làm phiền đi nhanh một chút không có thời gian!”
Thẩm Nghịch lại một lần nữa nở nụ cười, bàn tay lục lọi một lúc, rốt cuộc bắt được tay cô, bàn tay mềm mại, thật ấm áp.
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu ánh mắt khó hiểu nhìn hắn: “Sao đột nhiên lại cầm tay tôi?”
“Đậu Đậu, về sau mặc kệ ai nói gì, ai bày ra vẻ mặt mềm yếu đều không được mềm lòng, biết không?” Giọng Thẩm Nghịch rất trầm, giống như cất dấu rất nhiều thứ. Mặc dù Loan Đậu Đậu không biết những thứ đó là gì.
“Anh cũng không thể tin sao?” Loan Đậu Đậu tò mò hỏi.
Thẩm Nghịch khẽ cười, lắc đầu: “Không thể, ngay cả Thạch Thương Ly cũng không thể.” Bởi vì chúng tôi cũng sẽ không ngại bày ra bộ mặt yếu đuối trước mặt cô!
“A!” Loan Đậu Đậu gật đầu.
“Tại sao anh đối với ai cũng phòng bị?”
“Phòng bị? Có sao! Tôi chưa bao giờ nói cho người khác biết tôi có mật mã ngân hàng hoặc là mật mã QQ!”
“……..”
“Ý của tôi là tiếp xúc, dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Tôi cũng không có! Tôi chỉ tin tưởng Đồng Thoại thôi, Thạch Thương Ly, Bọ Hung, còn anh nữa!” Loan Đậu Đậu đếm trên đầu ngón tay, đang nói đến “Anh” thì cơ thể Thẩm Nghịch cứng đờ. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, tay càng ra sức nắm chặt tay cô, thở dài: “Tay cô thật ấm.”
Loan Đậu Đậu nở nụ cười, tay kia sờ mặt anh ta: “Là tay anh quá lạnh!”
Thẩm Nghịch mấp máy khóe miệng. Quay đầu ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ thủy tinh, bất luận hướng nào cũng đều là bóng tối. Ít nhất có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
“Thật ra thì tôi cũng không thích đồ ấm áp.”
“Hả?” Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt nhìn anh ta, cảm giác hôm nay Thẩm Nghịch không giống ngày thường, lời nói luôn chứa đầy hàm ý.
“Một người trong bóng tối quá lâu sẽ quên mất ấm áp là gì, càng muốn có ấm áp càng với không tới, khi đã cảm nhận được thì càng cố gắng bắt lấy. Thậm chí có thể phá hủy bản thân mình, ấm áp sẽ lấy mạng thậm chí phá hủy tôi.”
Cho nên Loan Đậu Đậu tôi sẽ không để cô phá hủy tôi.
Loan Đậu Đậu nghe không hiểu lời anh ta nói, bĩu môi: “Không sao! Nếu là của anh sẽ là của anh, không là của anh nếu anh cứ cố gắng bắt lấy cũng sẽ không bao giờ có được! Lạnh lùng cũng là sống, ấm áp cũng là sống, không ai có thể định nghĩa được cái nào tốt? Sống là tốt rồi.”
Sắc mặt Thẩm Nghịch sửng sốt, nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, đôi môi mỏng như muốn nói lời cô vừa nói: “Nếu là của anh sẽ là của anh, không là của anh nếu anh cứ cố gắng bắt lấy cũng sẽ không bao giờ có được! Lạnh lùng cũng là sống, ấm áp cũng là sống, không ai có thể định nghĩa được cái nào tốt? Sống là tốt rồi……..”
Đôi môi khẽ mỉm cười, Thạch Thương Ly ơi là Thạch Thương Ly, sợ là cậu cũng nghĩ không ra người cậu muốn lấy cũng không đơn giản như vậy. Chỉ là chúc mừng cậu nhặt được một Bảo Bối, đáng giá cậu phí hết tâm tư quý trọng.
Loan Đậu Đậu không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì, chỉ là sắc mặt trầm lắng, tâm tình cũng không tính là quá kém!
Đến nhà Thẩm Nghịch, Loan Đậu Đậu thuần thục ấn mật mở mở cửa, vào phòng bếp nhà anh ta, trong tủ lại có rất nhiều rau cùng trái cây, không thiếu gì, thật tò mò: “Anh có thể tự nấu cơm sao?”
“Biết làm một chút.” Thẩm Nghịch trả lời.
Loan Đậu Đậu le lưỡi, biết rõ anh ta nhìn không thấy nhưng cũng không nói gì, chỉ cố gắng tạo ra một chút âm thanh cho anh ta biết cô đang nỗ lực nấu cơm.
Thẩm Nghịch biết ý của cô, môi mỏng khẽ nở nụ cười, ngồi trên ghế salon yên lặng chờ đợi.
“Có thể ăn cơm rồi.” Loan Đậu Đậu đặt đồ ăn lên bàn. Thấy Thẩm Nghịch đi tới, khóe miệng khẽ cười: “Kỹ thuật không tốt lắm dùng tạm vậy.”
Thẩm Nghịch nhíu mày: “Thì ra cô cũng khiêm tốn như vậy.”
Loan Đậu Đậu méo miệng: “Đó là đương nhiên, khiêm tốn là một đạo đức tốt!”
Thẩm Nghịch đưa tay mò đũa, gắp đến vị trị những món ăn mà anh ta tưởng tượng. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, tò mò hỏi: “Làm sao cô biết?”
Loan Đậu Đậu để canh bên tay trái anh ta, không thèm để ý nói: “Trên bàn có dấu vết do thường ngày đặt thức ăn lên. Tôi để đồ ăn lại chỗ cũ!”
Cô ấy rất cẩn thận, chung đụng với người mù không tự nhiên lắm, còn săn sóc, khó trách Thạch Lãng cũng bị cô làm mê muội.
Sau khi ăn xong Loan Đậu Đậu nhanh chóng thu bát đũa, Thẩm Nghịch mở miệng nói: “Cái này để tôi tự làm.”
Loan Đậu Đậu không nhìn anh ta tiếp tục dọn, lên tiếng: “Thôi đi, không nói anh không nhìn thấy kể cả anh nhìn thấy thì dọn dẹp làm gì! Ở nhà Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng không vào bếp, hai người đàn ông đó cho rằng đàn ông