
áo sơ mi lại cài sai, còn quên mang theo chìa khóa, tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cương nghị của anh, trong lòng ấm áp không thôi “anh yên tâm em đâu phải đứa bé, một trận mưa mà thôi em sẽ không sợ, không những thế em còn ngủ rất say đấy.”
Mạc Tử Hiên càng thêm dùng sức ôm Vũ Vi “Hứa với anh, em sẽ không rời bỏ anh”
Vũ Vi nhịn không được cười lên tiếng, mặt nép vào lòng ngực ấm áp của anh, nhẹ giọng trả lời “Em hứa với anh, sẽ không rời xa anh. Vĩnh Viễn không rời xa anh.”
Mạc Tử Hiên vui vẻ cười một tiếng, hôn lên cánh môi của cô, nụ hôn ngày càng sâu, Vũ Vi đôi tay vòng quanh lên cổ đáp lại nụ hôn của anh. . . . .
Ba ngày sau, Mạc Tử Hiên mang theo Vũ Vi trở về biệt thự Mạc gia .
Một tháng sau.
Ban đêm Vũ Vi giạng chân trên người Mạc Tử Hiên hai người chặt chẽ kết hợp với nhau. . . .
Triền miên đi qua, Vũ Vi nằm trong ngực Mạc Tử Hiên ngủ say .
Mạc Tử Hiên từ trên giường ngồi dậy, đem chăn đắp cho Vũ Vi rồi lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ đi vào thư phòng.
Đứng ở cửa sổ thư phòng, đốt một điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng nói với người trong điện thoại “Tìm được Tề Mỹ Linh chưa?”
Lãnh Ngôn giọng điệu than thờ “Chưa thấy, tôi đã phái người tìm khắp cả thành phố này rồi nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của cô ta, tôi cũng điều tra các cửa khẩu sân bay, giờ chỉ có thể khẳng định là cô ta chưa rời thành phố này thôi.”
“Theo cậu nói, cô ta còn ở trong thành phố này.” thanh âm trầm thấp của Mạc Tử Hiên mang theo nồng nặc hơi thở nguy hiểm.
Cúp điện thoại Mạc Tử Hiên dùng sức hút vài hơi thuốc, sau đó cực kỳ tức giận đem nửa điếu thuốc trên môi vứt xuống nền nhà dùng chân dăp lửa.
Cả tháng này anh mỗi ngày đều nôm nốp lo sợ, anh sợ Tề Mỹ Linh sẽ tìm được Vũ Vi, đem chuyện xảy ra ngày đó nói cho Vũ Vi, mặc dù Vũ Vi thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng anh biết cô là một cô gái cố chấp quật cường, cô tuyệt đối không cho phép anh ở bên ngoài phản bội cô, một khi cô biết rõ sự thật nhất định sẽ rời bỏ hắn, đến lúc đó, hắn sẽ không thể ở bên cạnh cô làm thức ăn cho cô ăn.
Anh đã dùng tất cả các loại biện pháp, thậm chí đã tìm Lãnh Ngôn cùng Lạc Tử Ngôn vận dụng tất cả thủ hạ mà vẫn không tìm thấy vị trí cô ta, nếu tìm thấy anh sẽ không chút do dự đem Tề Mỹ Linh ném ra nước ngoài để cô ta cả đời không thể đi tìm Vũ Vi, như vậy là có thể giấu giếm Vũ Vi cả đời, như vậy anh mới có thể cùng Vũ Vi vui vẻ hạnh phúc qua nửa đời sau rồi, thế nhưng đến bây giờ một chút tin tức của cô ta cũng không có.
Trong lòng của anh có dự cảm rất xấu, Tề Mỹ Linh sẽ tùy thời xuất hiện bên cạnh Vũ Vi. . . .
Chương 190: kiểm tra sức khỏe
Đang ngủ say Vũ Vi bị lạnh mà tỉnh.
Theo thói quen tay cô sờ bên cạnh, quả nhiên Mạc Tử Hiên không có ở bên cạnh cô.
Cô không khỏi đau lòng, gần đây công việc của anh tựa hồ rất bận mỗi một ngày đều phải làm việc rất khuya mới đi ngủ. Cô lo anh sẽ cố mà hại đến sức khỏe
Cô từ trên giường bò dậy, khoác thêm áo khoác đến thư phòng “Hiên, Anh có ở đây không?”
Cửa thư phòng rất nhanh được mở ra, Mạc Tử Hiên thấy Vũ Vi xuất hiện trước cửa phòng, thấy cô chỉ khoác áo khoát mõng không khỏi tức giận đem cô ôm chật vào lòng ” Vũ Vi, sau lại ăn mặc như vậy chạy ra phòng ngủ, còn lập lại anh sẽ để cho em ba ngày ba đêm không xuống giường được.”
Vũ Vi hé miệng cười cười, đầu đựa vào bả vai anh nũng nịu trả lời “Anh nỡ đối đãi với em như vậy sao?”
Mạc Tử Hiên Trương nhẹ nhàng cắn cắn vào cánh môi đang hé nở của cô, sau đó đến chóp mũi cô nói “Tiểu nha đầu (Cô bé này).”
Vũ Vi nhếch môi, ngửa đầu nhìn Mạc Tử Hiên, nhẹ giọng nói “Hiên, em biết anh gần đây công việc rất bận, mỗi ngày đều phải làm việc đến rất khuya mới trở về ngủ, kiếm tiền là quan trọng, nhưng là sức khỏe anh càng quan trọng hơn, dù anh là người không có tiền cũng không sau, đừng vì kiếm tiền mà không màng đến sức khỏe của mình được không ?”
Mạc Tử Hiên đang đi về phía trước bước chân hơi dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy với cô, cô nghĩ hắn bởi vì công việc mới có thể mỗi đêm ngủ không yên!
Anh miễn cưỡng mĩm cười với cô “Em yên tâm, anh biết mà”
Sáng sớm, Vũ Vi đang ngủ say cửa phòng bị người ở bên ngoài gõ.
“Thiếu phu nhân, lão thái thái đã trở lại.” Người giúp việc đứng ở trước cửa cung kính nói với Vũ Vi ở bên trong.
Vũ Vi lập tức mở hai mắt ra, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, chạy xuống lầu một lao thẳng vào lòng của lão thái thái “Bà nội, bà đã trở lại.”
Mạc lão phu nhân nhìn thấy Vũ Vi nên rất vui vẻ, vươn tay vuốt máy tóc dài của cô “Nha đầu, Tử Hiên có khi dễ con không?”
Vũ Vi hạnh phúc cười một tiếng “Có bà ở đây Tử Hiên nào dám khi dễ con chứ, chỉ có con khi dễ anh ấy thôi!”
“Bà nội.” Lạc Ngưng Nhi mới vừa bước vào đại sảnh biệt thự, liền mở miệng gọi lão thái thái.
Lão thái thái thấy Lạc Ngưng Nhi càng thêm vui vẻ, hướng Ngưng Nhi phất phất tay “Ngưng nhi con cũng tới đây.”
Lạc Ngưng Nhi đi tới trước sô pha, ngồi ở bên cạnh lão thái thái.
Lão thái thái nhìn Vũ Vi, lại nhìn Lạc Ngưng Nhi, sau đó mở miệng nói “Hai người các con theo ta đến bệnh viện một chuyến.”
Vũ Vi cùng Lạc Ngưn