Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tác giả: Yên Vũ Tiểu Ốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323285

Bình chọn: 9.00/10/328 lượt.

Vi lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, hơi sững sốt một phen lại hướng tới Vũ Vi nói, ” Một hồi em sẽ đem tài liệu cậu bé chuyển cho chị,tạm biệt.”

Ngày hôm sau,Vũ Vi đặc biệt mặc một bộ tây trang màu xám lại đeo thêm đôi mắt kính, cầm theo túi đồ chơi mà Callme đưa cho, đi tới trường học tư nhân nổi tiếng.

Vừa mới xuống xe cô nhìn đến cửa trường học thì thấy một cậu bé trên lung mang cái cặp, bị một đám nhỏ vây quanh, những đám nhỏ cười nhạo cùng châm chọc cậu bé, “Ngươi không có mẹ, ngươi là cô nhi!”

“Hắn không phải không có mẹ. Hắn là bị mẹ từ bỏ, nghe nói mẹ hắn cùng kẻ có tiền trốn chạy, không cần hắn rồi.”

“Ngươi là một sao chổi nên mẹ ngươi mới không cần ngươi!” Một cô gái chỉ vào chóp mũi cậu bé nói.

. . . . . . .

Còn có mấy đứa trẻ hư cầm đồ vứt đi quăng vào mặt cậu bé.

Mà cậu bé kia lại cúi đầu nhìn dưới mặt đất, một bộ mặt như đã sớm quen với các học sinh đối đãi với hắn như vậy.

Vũ Vi liếc mắt thấy cậu bé đứng ở giữa đám nhóc, đó là khách hàng của cô Khương Thành Hạo.

Cô bước vài bước vọt vào trong đám nhỏ, một tay ôm cậu bé sắp khóc vào lòng, cô đau lòng cúi đầu nhìn cậu bé, “Mênh mông không khóc, mẹ đến đây.”

Vũ Vi nói vừa mới vừa dứt, bọn nhỏ vừa mới khi dễ cậu bé, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng ở tại chỗ nhìn Vũ Vi, tựa hồ thật không ngờ Mênh Mông có mẹ,lại càng không ngờ mẹ Mênh Mông lại xuất hiện ở cửa trường học.

Mênh Mông nhìn thấy ‘ mẹ ’ đột nhiên xuất hiện, không khỏi cảm thấy cực kỳ ủy khuất, ‘ oa ’ một tiếng bắt đầu khóc. Hai tay của hắn gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vũ Vi, ngẩng đầu nhìn Vũ Vi, lớn tiếng kêu, “Mẹ, mẹ, người rốt cục cũng đến gặp Mênh Mông , hu hu hu.”

Vũ Vi nhẹ nhàng mà vỗ bả vai Mênh Mông, “Thực xin lỗi, mẹ đã tới chậm.”

Cái bạn học nhìn thấy mẹ Mênh Mông đến đây, liếc nhìn nhau trong đó có một cô bé lớn tuổi nhất chỉ vào Vũ Vi nói, “Cô không phải là mẹ Mênh Mông, mẹ Mênh Mông đã sớm bỏ trốn, không cần hắn rồi.”

Chương 50: Là mẹ của cháu

Vũ Vi lạnh lùng trợn mắt nhìn cô nhóc một cái, sau đó cúi đầu nhìn Hạo Hạo, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán nhỏ của Hạo Hạo “Hạo Hạo thích ăn nhất KFC, thích mặc quần áo hiệu Mitch, thần tượng là Cổ Thiên Lạc, thích xem hoạt hình rồng Tạp Tạp giáp cứng (phim hoạt hình hài của TQ, nói về cuộc phiêu lưu của 1 cậu bé và rồng Tạp Tạp), thích nhất màu đỏ, thích nghe nhất là nhạc của nhóm DBSK . . .” Dứt lời, cô khiêu khích nhìn cô nhóc “Cô không phải mẹ Hạo Hạo, chẳng lẽ là mẹ của cháu?”

Cô nhóc nhất thời cứng họng, cúi đầu nhìn mặt đất.

Vũ Vi từ trong túi lấy ra một con rồng Tạp Tạp đưa cho Hạo Hạo, mỉm cười “Hạo Hạo, cái này vốn là muốn đợi con về nhà mới đưa, nhưng hiện tại tặng con tránh cho có người nào đó hoài nghi mẹ không phải mẹ con.”

Hạo Hạo ngước đầu kinh ngạc nhìn Vũ Vi, cậu thật không ngờ người tự xưng là ‘ mẹ ’ này lại còn chuẩn bị quà tặng cậu, cậu muốn thò tay lấy món đồ chơi, nhưng lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Vũ Vi thấy thế, nhét món đồ chơi cầm trong tay vào tay cậu bé “Thích không?”

Hạo Hạo chớp chớp đôi mắt trong suốt, sau đó vui vẻ cười một tiếng, vươn tay nhận lấy rồng Tạp Tạp, dùng sức gật đầu “Thích, rất thích.”

Mười đứa bé nhìn thấy Vũ Vi hiểu rõ Hạo Hạo như vậy, còn cho Hạo Hạo một con rồng Lạp Lạp lớn, tất cả liền tin người phụ nữ này chính là mẹ của Hạo Hạo.

Bọn nhỏ liếc nhìn nhau, sau đó tất cả đều chạy đi, mới vừa rồi bọn họ đang bắt nạt Hạo Hạo, giờ mẹ người ta tới, tất nhiên cô ấy sẽ trút giận giùm Hạo Hạo rồi.

Nhưng bọn chúng không chạy được bao xa liền bị Vũ Vi lạnh giọng gọi lại, “Tất cả đứng lại cho cô!”

Mười đứa bé đều giống như bị đóng đinh đính trên mặt đất, đứng tại chỗ một cử động cũng không dám, cúi đầu nhìn mặt đất, bộ dạng làm chuyện xấu bị phát hiện.

Vũ Vi kéo tay Hạo Hạo đi tới trước bọn nhóc, sắc mặt lạnh lẽo nhìn một đám con nít, lạnh lùng lên tiếng “Hạo Hạo vốn là một đứa bé ngoan, một học sinh ưu tú, nhưng bởi vì các cháu thường khi dễ bạn ấy, khiến cho thành tích học tập của bạn ấy bị giảm xuống, trong lòng phải chịu áp lực rất lớn, cô muốn các cháu phải xin lỗi Hạo Hạo, còn phải đảm bảo từ nay về sau không khi dễ bạn ấy, nếu không, cô sẽ tìm cha mẹ các cháu, hỏi bọn họ đã giáo dục các cháu như thế nào, để các cháu thành như vậy? Sau đó báo cho hiệu trưởng, để trường học xử phạt các cháu”

Đám nhỏ bị sắc mặc lạnh lẽo uy hiếp của Vũ Vi dọa sợ, càng thêm sợ cô sẽ mét chuyện này lại cho người lớn và hiệu trưởng biết. Bọn chúng lập tức xin lỗi Hạo Hạo, còn bảo đảm sau này sẽ không khi dễ Hạo Hạo nữa.

Thấy các bạn học đi xa, Hạo Hạo ngước đầu nhìn Vũ Vi, mặt đầy cảm kích “Cô, cám ơn cô.” Cậu lấy trong cặp ra một tờ 20 đồng, đưa cho Vũ Vi “Cô, con chỉ có bấy nhiêu, phần còn lại, mỗi ngày con trả cô 20 đồng, cho đến khi trả hết” cậu biết thuê người là phải trả tiền

Nhìn tiền trong tay cậu nhóc, hốc mắt Vũ Vi ươn ướt, nén xúc động để không rơi nước mắt, đứa bé này phải chịu khổ sở và cảm thấy mình vô dụng thế nào mới có thể nhờ người khác đóng giả mẹ của mình. Cô hít mũi một cái, ngồi xổm người xuống bên cạnh Hạo Hạo khẽ mỉm cười, hai tay