Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tác giả: Yên Vũ Tiểu Ốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323542

Bình chọn: 9.5.00/10/354 lượt.

mua giới) ngọt ngào nói với Vũ Vi.

Nghe được tiền công cao, nhưng cô không lập tức đồng ý, mà hỏi lại “Đối phương là người thế nào?”

“Anh ta tên Mạc Tử Hiên.”

“Là anh ta?” sắc mặt Vũ Vi hơi trầm xuống, nhớ tới lần gặp trước anh ta dùng tiền đồi đổi lấy cuộc hôn nhân với cô, cô liền có ác cảm với anh ta.

Tựa hồ nghe thấy thái độ không tình nguyện của cô, đối phương hỏi ngược lại “Thế nào? Cô không nhận công việc này sao?”

Vũ Vi hít sâu vào thở ra một hơi, chậm rãi mở miệng nói “Tôi nhận.” Cô là một người công tư rõ ràng, mặc dù cô không muốn gặp lại anh ta, thậm chí có chút ghét hắn, nhưng vì mong có thể sớm ngày trả hết nợ, và cũng vì công việc của cô, suy đi nghĩ lại cô cũng miễn cưỡng nhận phần công việc này.

Cúp điện thoại xong, Vũ Vi đi vào phòng ngủ, thấy mẹ đã nhắm mắt nghỉ ngơi, cô khẽ mỉm cười, kể từ sau khi phẫu thuật về, bà thích ngủ hơn trước kia. Cô đi tới trước giường, kéo lại cái chăn, kéo rèm cửa sổ lại, ngăn không cho ánh sáng chói mắt để bà có thể thoải mái ngủ.

Đồng Kỳ mở hai mắt ra nhìn cô “Vũ Vi, Con đi đâu vậy?” Vũ Vi có một thói quen, mỗi lần muốn ra ngoài đều phải đến phòng nhìn bà một cái mới đi.

“Con đi ra ngoài làm việc, có thể trễ một chút mới về, mẹ cứ nghĩ sớm đừng chờ con” nói rồi cười với bà một tiếng.

Đồng Kỳ vén chăn lên vội vàng ngồi dậy “cũng đã giữa trưa rồi, để mẹ làm cơm, con ăn chút rồi hãy đi”

“Mẹ, sức khẻo của mẹ không tốt, mẹ cứ nằm nghĩ, không cần phải nấu cơm cho con, ngộ nhỡ mẹ lại mệt nữa thì làm thế nào?” Nghe được bà định làm cơm trưa ình cô khẽ cau mày, cô không thích mẹ phải vất vả vì mình.

“Nhưng, đã trưa rồi con còn chưa ăn, con không thấy đói bụng sao?” Bà đau lòng nhìn cô, kể từ khi bà bị bệnh đều là cô chăm sóc bà, mới một thời gian mà Vũ Vi vừa đen vừa gầy, bà nhìn thấy mà đau lòng

“Mẹ, mẹ cứ nằm nghỉ, con đi một chút rồi về, mẹ không cần chờ con, cũng không cần làm cơm, khi nào về con sẽ mua đồ ăn,để hai mẹ con mình cùng ăn.” Vũ Vi kéo bà trở lại giường bắt bà nằm xuống, không yên lòng lập lại “Mẹ nhớ không được nấu cơm.”

Đồng Kỳ nhịn không được cười lên một tiếng “Nhớ rồi”

Vũ Vi nhìn bà một cái, rồi mới đi.

Tại biệt thự nhà họ Sở.

Sở Diêu vừa lấy tài liệu bỏ vào trong túi da, thay bộ quần áo màu trắng, chân mang đôi giày đỏ cao gót, rồi nhìn mình trong gương.

Lục Hàng từ phía sau ôm lấy vòng eo của Sở Diêu, môi anh ta ấn một nụ hôn lên bờ vai đang để trần của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn người trong gương, phản chíu trong gương lúc này là gương mặt cực kỳ vui vẻ và hưng phấn, hắn không khỏi có chút tò mò, Sở Diêu đã thật lâu không có vui vẻ như vậy “Em chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Đến nhà của Đồng Vũ Vi” Sở Diêu mắt đẹp cùng khóe miệng nhếch lên.

Nhà của Đồng Vũ Vi?

Chương 53: Chiêu đãi khách như vậy?

Tim của Lục Hàng không khỏi lộp bộp vài tiếng, cho đến lúc nghe được ba chữ Đồng Vũ Vi này, tim của hắn lại không khỏi đập nhanh.

Sắc mặt của hắn thoáng đổi, ngay sau đó khôi phục lại thần sắc bình thường.

Vẻ mặt Lục Hàng đều được Sở Diêu nhìn vào trong mắt, trong lòng của cô ta không khỏi dâng lên một sự ghen tuông, trên mặt lại treo nụ cười đẹp mắt nhìn Lục Hàng trong gương, “Thế nào, không muốn em đến đó?”

Cánh tay Lục Hàng đang ôm hông của Sở Diêu không khỏi hơi tăng chút lực, cánh môi khêu gợi khẽ cắn tai và môi Sở Diêu, dịu dàng nói, “Làm sao lại như vậy được? Chỉ cần em vui vẻ, đi đến đâu anh cũng ủng hộ em.”

“Thật không?” Bên khóe miệng Sở Diêu vẫn treo nụ cười thản nhiên, vẻ mặt cô không tin tưởng nhìn Lục Hàng.

“Dĩ nhiên, anh không ngừng ủng hộ em, còn có thể đi cùng với em.” Đôi mắt xinh đẹp của Lục Hàng nhìn chằm chằm Sở Diêu.

Nụ cười bên khóe miệng Sở Diêu càng thêm mở rộng, “Được đó.” Nói xong đôi môi phấn hồng của cô hôn thật sâu lên cánh môi khêu gợi của Lục Hàng, bên trong phòng một cảnh xuân tốt đẹp vô hạn!

Nhà họ Đồng.

Sau khi Vũ Vi rời đi, Đồng Kỳ có chút tâm phiền ý loạn, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thế nào đều ngủ không được, tựa như cảm giác có chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ, bà dứt khoát từ giường đứng lên, đi tới nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Lúc bà đang chuẩn bị xào rau, chuông cửa vang lên. Bà hé miệng cười cười, chắc là Vũ Vi đã về.

Bà xoa xoa tay, tắt bếp gas, đi tới cửa phòng, mở cửa ra, còn chưa xem người đến là người nào, bà liền mở miệng nói, “Tại sao lại không mang theo chìa khóa hả!”

“Không có chìa khóa, làm sao mang theo hả!” Một giọng nói xa lạ vang vào trong tai Đồng Kỳ.

Giọng nói xa lạ khiến Đồng Kỳ ngẩn ra, bà ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy Lục Hàng và Sở Diêu mặc đồ khêu gợi đứng ở cửa, bà làm sao cũng không ngờ bọn tiểu nhân hèn hạ Lục Hàng và Sở Diêu này lại dám đến nhà của bà, trong chốc lát bà ngây ngẩn cả người, sau đó tức giận không thôi, lạnh giọng chất vấn Lục Hàng, “Các người tới nơi này làm gì? Cút ra ngoài! Nơi này không hoan nghênh các người!” Nói xong bà dùng sức đóng cửa phòng lại, thấy Lục Hàng và Sở Diêu bà liền tức, tim cũng đau.

Thế nhưng, cửa chỉ đóng vào được một nửa, liền bị Sở Diêu chặn lại.

Trên mặt Sở Diêu treo nụ cười đẹp mắt nhìn Đồng Kỳ, “Dì Đ